BÀI GỐC Bất hạnh vì chiếc que thử thai sai sự thật

Bất hạnh vì chiếc que thử thai sai sự thật

Tôi gào khóc như điên như dại vì cho rằng mình bị mất con. Song bác sĩ an ủi rằng có thể do que thử thai bị lỗi, lẽ ra tôi nên thử thêm que khác hoặc đến siêu âm ngay lúc đó.

6 Chia sẻ

Giật mình khi nhìn bảng lương tháng của vợ

T.V.Q,
Chia sẻ

Mở phong bì ra, bên trong là thống kê bảng lương và tiền mặt lương tháng vừa rồi của vợ. Quả thực làm tôi sốc.

Tôi gặp và yêu vợ từ khi còn ngồi trên giảng đường đại học, khi ấy, tôi không để ý mấy khái niệm xinh đẹp, gia thế của người mình yêu. Mà chỉ để ý một điều rằng, vợ tôi là một sinh viên xuất sắc, cô ấy giỏi giang, tháo vát. 

Tuy nhiên, nhìn vào bề ngoài thì ai cũng nhận xét chúng tôi như một đôi đũa lệch. Tôi đẹp trai, trắng trẻo, thư sinh còn em thì đen đúa, thấp và trông quê mùa. Chúng tôi nhanh chóng kết hôn chỉ sau 6 tháng ra trường, vì nhỡ có bầu trước.

Cũng vì việc này mà khi về làm dâu nhà tôi em chịu đủ thiệt thòi, từ sự kỳ thị ghẻ lạnh của mẹ chồng, những cái nhìn ác cảm của họ hàng. Thậm chí, đôi khi tôi cũng xem em như một cục nợ đời vậy. Tôi nghĩ mình là người cáng đáng gia đình nên tự cho mình cái quyền quát nạt vợ con.

Biết bao nhiêu lần tôi cáu gắt, quát nạt vợ cũng chỉ vì dọn dẹp chưa ưng ý mình, hay đi làm về chưa có cơm canh bày sẵn. Thói quen ấy cứ theo tôi mãi cho đến tận bây giờ, tôi vẫn nói với vợ bằng cái giọng kẻ cả, bề trên. Nhưng chưa một lần em ca thán hay trách móc, cứ lầm lũi chịu đựng. 

phong bì

Suốt mấy ngày chăm vợ, chăm con tôi mới hiểu, bao năm qua, mình đối xử với vợ tệ bạc, quá đáng. (Ảnh minh họa)

Mỗi tháng đưa cho vợ 5 triệu tiền ăn, 2 triệu tiền tiêu vặt, và 2 triệu tiền bỏ sổ tiết kiệm, mà tôi cứ nghĩ nó là nhiều, là vĩ đại rồi. Tôi cứ cho rằng, với số tiền đó cộng với đồng lương văn phòng của em đã đủ và thoải mái cho cuộc sống gia đình, nên cứ vỗ ngực là mình giỏi, hào phóng hơn biết bao gã đàn ông khác.

Chưa một lần vợ phàn nàn chuyện tiền nhiều tiền ít, hằng ngày ba con tôi vẫn được ăn ngon, mặc đẹp nên tôi cứ nghĩ vậy là đủ rổi. Mà đâu biết, ngoài việc ăn uống còn tiền học hành cho con, còn hàng ngàn thứ chi tiêu không tên khác.

Đã rất nhiều lần tôi cáu gắt, vì tưởng chừng như vợ tôi ôm đồm công việc quá. Nhà người ta có thời gian đi du lịch, đi chơi, tối về thì xem phim, nghỉ ngơi. Trong khi vợ tôi hết giờ làm lao đầu vào việc nhà, xong lại ôm máy tính, giấy tờ, tính toán đến nửa đêm. Nhiều lúc tôi nói nghỉ ngơi đi, thì vợ một mực nói: “Anh ngủ trước đi, em cố thêm chút, để thêm tiền nuôi con”.

Những lúc vậy, tôi tức nghẹn, còn mỉa mai rằng: “Những đồng tiền làm thêm của em mà đủ nuôi con thì tôi được nhờ”. Vậy mà em vẫn không phản ứng gì.

Cũng chỉ vì gồng mình như thế mà vợ tôi hay ốm, cơ thể lúc nào cũng xanh nhợt, thiếu sức sống. Cách đây 1 tuần, em còn nằm liệt giường và xin cơ quan nghỉ mấy hôm. Khi đó tôi mới thấu rằng, vai trò của em rất quan trọng. Suốt mấy ngày chăm vợ, chăm con tôi mới hiểu, bao năm qua, mình đối xử với vợ tệ bạc, quá đáng. Nhìn thân hình gầy nhẳng, ốm yêu của em khiến tôi thấy nghẹn đắng.

Tôi cũng xin nghỉ phép, quay cuồng với việc cơm nước, dọn dẹp mà chẳng xong.. Tôi lo tắm rửa, cho con ăn cũng ngốn cả mấy tiếng đồng hồ, chưa kể là chơi và dạy con học. Tôi mệt đến nỗi chẳng thể xem ti vi nổi, nên cứ cáu kỉnh với con.

Vậy mới biết vợ tôi giỏi chịu đựng đến cỡ nào, dù mệt mỏi nhưng chưa bao giờ cô ấy cáu gắt hay quát nạt con cái. Cũng chẳng mấy khi cằn nhằn tôi phải giúp đỡ.

phong bì

Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. (Ảnh minh họa)

Cho đến chiều qua, đồng nghiệp của vợ đến thăm và mang lương tháng trước đến cho em. Ai cũng nói, vợ tôi giỏi giang, thiếu cô ấy công ty khốn khó, công việc trì trệ. Tôi chỉ nghĩ họ đãi môi như vậy để lấy câu chuyện làm quà mà thôi. 

Nhưng khi họ về, tôi nhìn phong bì lương của vợ mới biết. Hóa ra, vợ tôi chẳng phải nhân viên văn phòng mà là trưởng phòng kinh doanh của công ty nước ngoài. Tôi tò mò, mở phong bì ra xem, hoảng hốt khi thấy bảng kê lương của vợ tôi gần 40 triệu.

Đến khi ấy tôi mới hiểu, lý do tại sao, 9 năm lấy nhau từ việc thuê nhà, vợ chồng tôi đã có căn hộ chung cư để sống, vợ chồng con cái ăn uống thoải mái, đối nội đối ngoại đầy đủ… Chẳng phải do đồng lương ít ỏi của tôi, mà toàn bộ đều là một tay vợ tích cóp nên. Vậy mà cô ấy chưa từng lên mặt với tôi, vẫn âm thầm một mình gánh chịu hết những sỉ nhục mà tôi dành cho.

Tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng, suốt những năm qua luôn tỏ ra mình là người quan trọng là trụ cột trong gia đình. Nhưng tôi đâu biết rằng chính vợ anh mới là người vun vén, là người lo toan hết mọi thứ để gia đình này luôn hạnh phúc ấm êm.

Nhìn thấy vợ, tôi thấy có lỗi, vừa thương, vừa tự hào về em nhiều lắm. Có lẽ, giờ đây tôi mới thấm, mình là người đàn ông hạnh phúc và may mắn nhường nào.

Chia sẻ