Gian nan “đặc sản chân dài bàn nhậu”

Theo Nguoiduatin,
Chia sẻ

Tưởng chỉ cần sở hữu ngoại hình kha khá là có thể xin được làm tiếp viên ở các quán nhậu hạng sang, nhưng quá trình tìm việc của tôi lại có lắm gian truân và cười ra nước mắt.

Giáp mặt "cò" tiếp viên

Tôi đỗ xe trước nhà hàng H.L, một quán nhậu sang trọng thuộc hạng nhất nhì tại quận Gò Vấp (TP. HCM). Mới tầm 9h sáng, tôi đoán rằng nhà hàng chưa có khách nên từng nhóm nhân viên nữ túm tụm nhau trang điểm, đùa giỡn, thấy có người lạ các cô khựng lại ít phút.

Một cô chạy lại hỏi: "Đi đâu vậy?", tôi bảo rằng xin làm tiếp viên, cô nàng nhìn qua bên kia đường hét lên lanh lảnh: "Ê, có người xin việc kìa cha nội!" rồi quay sang tôi vừa nói vừa chỉ tay: "Qua quán cà phê cóc bên kia đi, gặp cái thằng cha để râu quai nón. Đó, nó đang ngoắc qua kìa!".
 
Một chân dài bàn nhậu đang “tác nghiệp”.

Tôi khập khiễng trên đôi giày cao gót, bước từng bước qua đường. Người đàn ông đá cái ghế nhựa sang một bên, vứt điếu thuốc trên môi, lấy gót giày dụi dụi rồi hất mặt ra hiệu bảo tôi ngồi xuống. Một cảm giác ngượng ngùng bùng lên khó tả, vì lần đầu tiên tôi phục trang với chân váy ngắn và chiếc áo khá "mát mẻ", cố thu vén thế nào cũng hở ra những khoảng da thịt vốn không quen phơi bày.

Người đàn ông có dáng người đậm thấp, da ngăm và để râu quai nón. Ông ta nhìn tôi vài giây, ánh nhìn xoi mói, ngập tràn "tà ý" khiến tôi gai mình. Tôi giới thiệu tên tuổi, kinh nghiệm làm việc, ... nhưng hắn ta không quan tâm chỉ mon men xích lại gần. Tôi cố ý né ra, thì hắn ta hất hàm: "Sợ hả cưng, nói cho em biết, anh không phải là quản lý, nhưng phải qua tay anh giới thiệu thì mấy đứa mới có "vé" làm trong này. Cưng từng đi làm, cưng cũng thừa biết, nhà hàng cỡ này thì mỗi tháng tiền boa của cưng chắc không dưới 10 triệu đồng!".

Nói xong cười tít mắt, đến nụ cười cũng khiến người ta phải khó chịu, tôi trấn tĩnh, ra vẻ sành sỏi, nhìn thẳng vào mắt hắn và hỏi: "Vậy giờ em phải làm sao?". Hắn ngả người ra ghế cười ha hả: "Cô em làm sao coi được thì làm!". Thấy tôi nhăn mặt, hắn dịu giọng: "Ngoài tiền boa ra thì cưng còn có lương cứng, mỗi tháng đưa hết lương cứng cho anh. Mấy đứa ở nhà hàng này, đứa nào biết điều anh dắt cho toàn khách VIP, chỉ đích danh, tháng kiếm mười mấy triệu là chuyện bình thường. Còn nếu tiếc tiền, thì đi Vũng Tàu chơi với anh 3 ngày nhé!".

Trong đầu tôi lờ mờ nhận ra đây cũng là một dạng "cò". Hắn cúi sát người tôi, tôi khó chịu nhích ra, bảo rằng phải suy nghĩ  thêm rồi qua đường lấy xe về thẳng. Mấy ngày sau hắn vẫn gọi điện cho tôi để ... gạ tình.

Cảm thấy có nhiều bất ổn, tôi và đồng nghiệp tiếp tục đóng vai người đi xin việc để xác minh thêm thông tin về dạng "cò" này. Tuy hoạt động không quá rầm rộ, nhưng hầu hết ở các khu tập trung nhiều quán cà phê, quán nhậu kiểu đèn mờ, "nửa nạc nửa mỡ" như khu quận 5, Bình Chánh, Thủ Đức ... thì ít nhất có một đến hai "cò" tiếp viên. "Cò" tiếp viên ngoài việc giới thiệu các cô gái vào các quán hạng sang còn đảm nhận thêm "nhiệm vụ" tìm kiếm những cô gái có ngoại hình, thương lượng hay "dụ" vào làm tiếp viên ở các quán nhỏ hoặc tầm trung để hút khách, và được chủ nhà hàng trả công.

Đối tượng chủ yếu của kiểu "cò" này là các nữ công nhân, hoặc những cô gái chưa có kinh nghiệm làm tiếp viên, vì tiếp viên "chuyên nghiệp", lại có thêm chút nhan sắc thường "đầu quân" cho các nhà hàng, quán nhậu hạng sang để được nhiều tiền boa.

Xếp hàng dài thi tuyển vào... quán nhậu

Vẫn nhắm vào mục tiêu là các nhà hàng, quán nhậu hạng sang tôi tiếp tục trang điểm thật đậm, ăn mặc "mát mẻ" để gây ấn tượng với người tuyển dụng. Hôm nay, tôi tranh thủ đến xin việc vào buổi sáng, vì giờ này các quán nhậu không có khách nên quản lý cũng khá thảnh thơi tiếp chuyện. 8h30’, theo hướng dẫn của một bảo vệ tại quán nhậu T.N, tại quận 5 TP.HCM tôi rón rén đẩy cửa phòng nhân viên để vào chờ quản lý.

Căn phòng tầm mười mấy mét vuông, được ngăn làm đôi bằng một tấm màn kéo mỏng, bên này phòng có 7 cô gái, ăn mặc sang trọng có, "mát mẻ" có, đang đứng tựa vào tường. Nhìn qua khe hở của bức màn, tôi thấy khoảng 5 người đang nằm ngủ la liệt, tôi đoán rằng họ là tiếp viên thuộc diện bao ăn ở tại quán. Sau vài phút quan sát, tôi lại gần hỏi một cô gái đang đứng và được biết họ cũng đang chờ được gặp quản lý như tôi.

 Ảnh minh họa.

Khoảng 30 phút sau, một số cô mỏi chân đã ngồi bệt xuống. Tôi lân la lại gần một cô bé có vẻ mặt khá non "gạ" chuyện. Cô bé tên là Thúy Ái, quê ở Bạc Liêu, thi tốt nghiệp phổ thông không đậu, mới lên thành phố được hơn 3 tháng. Ra giọng từng trải, tôi khuyên Thúy Ái nên tìm công việc tốt hơn, thì cô cất đôi môi đỏ mọng chúm chím: "Làm gì chị, em không có bằng cấp, lại không biết làm gì hết. Chị họ em làm bên T.K ở Gò Vấp, mấy tháng đầu em làm chung với bả, bả nói em mới vào nghề, trực chung với bả cho vui, vậy mà lần nào cũng chia tiền boa cho em ít hơn, em ghét, bỏ qua đây luôn!".

Hất mấy cọng tóc rơi rơi trước mặt, Thúy Ái tiếp tục liến thoắng kể về vô vàn "mánh khóe" moi tiền khách, những chiêu ăn chặn tiền boa của các cô "đồng nghiệp" khác, vẻ mặt cô khá sinh động, khi thì bĩu môi, lúc thì nhăn mặt, cộng thêm cái giọng lao khao và cử chỉ huơ tay múa chân của Thúy Ái làm tôi liên tưởng đến ... mấy bà đòi nợ mướn. Thúy Ái vẫn liên tục nói, phần tôi cười buồn, vậy ra Thúy Ái mới học xong lớp 12 mà đã sành đời và có quá nhiều kinh nghiệm trong thế giới của bia rượu, đàn ông và đồng tiền rơi vãi...

Đợi thêm một lúc thì lại có 2 cô gái bước vào, nếu tính thêm tôi thì tròn 10 người đang chờ quản lý đến, ai cũng bắt đầu có vẻ sốt ruột, một cô bực mình văng tục: "M..., không làm chỗ này đi làm chỗ khác, đây đếch cần!", rồi mở cửa bỏ ra ngoài. Cô gái ngồi kế tôi tên Thu Phương bĩu môi nhìn theo nói: "Chứ không phải thấy bên này toàn khách sang mà bỏ quán H.P chạy qua đây à, tưởng mình ngon lắm sao, bày đặt!".

Đúng 10h, tôi và các cô vẫn mòn mỏi đợi, nhận được điện thoại của cơ quan tôi đứng dậy ra về. Tôi cố tỏ vẻ sành điệu bằng cách ngẩng cao đầu, vừa hất tóc vừa đi ra cửa, mới bước có mấy bước đã nghe tiếng cười giễu của một nhóm ba cô gái vẫn ngồi chung với nhau từ đầu buổi đến giờ: "Cái đồ cận thị, chân to mà cũng đòi...". vẫn cố diễn cho tròn vai bằng cách xoay người lại, liếc ngang rồi dập cửa đi thẳng.

Hôm sau, tôi đến một quán nhậu mới mở tại quận Gò Vấp. Tuy mới mở nhưng nghe đồn quán khá đông khách và có khá nhiều phòng VIP - là những căn phòng kín, trang bị máy lạnh, rất riêng tư nên là điểm lý tưởng của nhiều khách nhậu hạng sang. Tôi đi cùng một đồng nghiệp nam, đã gọi điện trước nên quản lý ra đón tôi ngay từ cửa.

Anh quản lý tầm 30 tuổi, dáng người mập mạp, vừa thấy tôi đã cười nói cởi mở: "Ơ! Có bạn trai làm tài xế kia à, sướng thế! Mời cả anh ấy vào đây!". Anh quản lý chỉ tôi ngồi vào một cái bàn dài trước sân, đã có khoảng mười mấy cô gái khá xinh đẹp cùng ngồi ở đó. Hỏi ra mới biết họ đều đến đây để xin được làm tiếp viên quán nhậu.

Hóa ra, có rất nhiều cô gái trẻ chọn nghề làm tiếp viên quán nhậu với mong muốn kiếm được nhiều tiền. Một người bạn của tôi làm tiếp viên ở quán N.R, Thủ Đức nói: "Làm tiếp viên dễ kiếm tiền muốn chết, nên con nào mà chẳng mê. Hôm nào quán treo biển tuyển nhân viên là nguyên ngày đó có tầm chục đứa ra ra vào vào xin việc!".

Anh quản lý ngồi vào bàn, nhìn khắp một lượt, rồi gật gù nói: "Anh tên T. là quản lý ở đây. Quán không thiếu phục vụ, các em có làm "PR" thì làm. Ai đồng ý làm, mai 3h lên làm luôn. Nhớ mặc váy ngắn, đi giày cao gót, và trang điểm nhìn sao cho được!". "PR" trong quán nhậu là từ dùng để chỉ những "tiếp viên đặc biệt" vừa phục vụ vừa ngồi tiếp khách để nhận tiền boa. "PR" thường rất "quậy" và chiều khách, tuy nhiên chiều theo kiểu "có mức độ" chứ tuyệt đối không được "tới bến" tại quán.

Tôi lại gần quản lý xin cho làm "tiếp viên bình thường" khoảng mấy bữa để quen việc rồi lên làm PR. Hơi khó chịu, nhưng anh ta vẫn đồng ý và nhắc tôi chỉ được thử 2 ngày thôi. Tôi cười chào và cùng anh đồng nghiệp ra cửa. Không ngờ quản lý cất giọng the thé nói với theo: "Em ơi! Anh người yêu dễ thương quá, hôm nào dắt ảnh lên chơi với T. nha...", vẻ "nữ tính" trong câu nói khiến tôi và đồng nghiệp không khỏi lạnh người.
Chia sẻ