Gặp người yêu cũ đi mua... nhẫn cưới

,
Chia sẻ

Em nhận yêu người hiện tại để quên anh, con người phản bội...

Sau gần 3 tháng, em sống mà chỉ như tồn tại. Tất cả xung quanh em cái gì cũng tẻ nhạt và u ám. Em không còn thấy yêu đời, yêu cuộc sống.

Nhưng đúng là thời gian có thể xóa nhòa đi tất cả. Em cũng bắt đầu quen, và dần dần ổn định tâm hồn. Nhưng vẫn đau nhiều lắm! Anh có biết cảm giác tê dại mà bị chịu đựng lâu dài thì sẽ trở thành cảm giác gì không? Đó là vô cảm anh ạ. Em dần quen với cảm giác vô cảm trong đau đớn rồi.

Hôm thứ 7 vừa rồi, buổi sáng ở trên phố Chùa Bộc, em đi mua sắm cùng bạn. Đang đi trên đường đến chỗ đèn xanh đèn đỏ, xe của bọn em dừng lại. Th đang cầm tay lái và kêu lên: "Bà T…! Bà T...Anh N…! Anh N... kìa!".

Em ngồi sau không nhúc nhích, không ngước lên để tìm kiếm anh. Cái cảm giác như là chết lâm sàng ý anh ạ. Rồi xe anh đi vào một tiệm vàng cạnh đèn xanh đèn đỏ, em và Th đứng ngay đó nhưng anh không nhìn ra.

Em không dám nhìn gì cả. Th kể lại cho em tất cả. Th bảo đằng sau có một cô gái ôm eo anh nữa. Lúc đó em không thể diễn tả được cảm xúc của mình nữa. Em đã biết là anh đã có người khác, và chuyện đó thì là điều tất nhiên. Nhưng khi phải chứng kiến nó thì em không thở được nữa. Giá như lúc ấy em có thể biến mất khỏi cõi đời.

Th cũng đi xe lên vỉa hè có tiệm vàng ấy mà không đi tiếp nữa. Khi đó em kịp nhìn lén về phía anh. Thấy một cô gái đang cầm tay anh đi vào tiệm vàng. Cô ấy cao nhưng già và nhìn về gu thẩm mỹ thì không thể bằng em - Th bảo em như vậy.

Lúc ấy em chỉ tập trung nhìn cô ấy mà cũng không để ý gì tới anh nữa. Và rồi Th bảo: Em và Th sẽ cùng vào tiệm vàng đó để vạch mặt anh ra. Không cần nói gì, chỉ cần chào hỏi anh như bạn bè thôi. Để cho anh biết rằng thực ra em cũng biết anh xấu xa và đểu như nào, để em không còn tưởng nhớ gì cái tình đầu ngu dại của em nữa.

Em đứng đó, trên vỉa hè của một shop thời trang và không dám nhìn sang bên tiệm vàng ấy. Em hỏi Th vào tiệm vàng làm gì nhỉ? Th bảo: 2 người cầm tay nhau vào tiệm vàng để làm gì ngoài mua nhẫn cưới? Ừ nhỉ, sao lúc đó em ngốc nghếch thế! Cái đó mà cũng không nghĩ ra.

Chân tay em bủn rủn, người cứ run lên. Cảm giác vừa đau vừa sợ. Tại sao em lại phải sợ cơ chứ? Em có làm gì sai đâu? Có lẽ là đau quá mà thôi.

Và rồi Th đã thuyết phục được em bước vào tiệm vàng ấy rồi cũng giả vờ mua nhẫn và để "bắt quả tang" anh. Em lếch thếch bị Th kéo vào, em chỉ đứng yên Th liếc trước liếc sau xem anh và cô ấy đâu, nhưng không thấy 2 người thì Th bảo chắc lên tầng 2 rồi, Th định kéo tay em đi tiếp lên tầng 2 nhưng em không dám, em giật tay và chạy ra ngoài.

Em thấy tim như không đập nữa, cảm giác quay cuồng. Lúc này em lại sợ anh nhìn thấy. Em bảo thôi về đi. Th lại bảo vậy em vào trong shop thời trang sát cạnh đó đứng chờ, Khi nào anh và vợ sắp cưới ra thì Th sẽ gọi em ra và nhìn thẳng vào mặt anh chào hỏi như thường. Chỉ cần thế thôi. Th bảo em phải mạnh mẽ và vạch mặt anh.

Em đứng trong shop thời trang mà như hồn bay phách lạc. Tim không đập nữa mà chân không ngừng run. Th chạy vào kêu em: "Bà ra đi, ra đi... sắp ra rồi". Em bảo thôi tôi không ra đâu, lúc này tôi cũng xấu xấu bẩn bẩn chẳng muốn gặp. Th bảo em: Yên tâm đi, hắn cũng dám nhìn bà đâu, và hơn nữa giờ hắn cũng không thèm nhìn đâu, giờ chỉ có vợ tương lai của hắn thôi. Ôi còn gì đau hơn thế!

Trong đầu em lại lộn xộn những cái ký ức đau thương. Anh đã từng lập kế hoạch chúng mình cưới nhau trước 1000 năm Thăng Long - Hà Nội. Rồi anh còn trêu: Có ngày bụng em còn to hơn bụng anh. Rồi nếu có con trai anh thích đặt tên là Nam Anh, nhưng em thích tên là Nam Phi, con gái thì tên là Chi Lê. Mỗi đứa tên một quốc gia. Haizzz... Thật là phù phiếm...

Ra rồi... Ra rồi kìa...! Th cầm tay em kéo ra. Hai xe máy để cạnh nhau cách đó 4 xe thôi, em cố nhìn anh nhưng lại bị che mất bởi cô ấy vì 2 người nói chuyện rất say sưa.

Rồi khi cô ấy lên xe thì em nhìn được mặt anh. Ơ sao anh đã đổi kiểu tóc? Nhìn anh khác quá! Th kêu to: Nhầm...! Nhầm...! Nhầm rồi bà ơi...! Không phải anh N đâu...! Em mới định hình ra. Ừ không phải, thảo nào tôi thấy khác. Nếu Th không nói cũng không biết mấy phút nữa em mới nhận ra người ấy không phải là anh.

Em và Th đứng lại, nhìn theo chiếc xe ấy. Cả hai đứa vẫn run vì vừa trải qua một cú sốc.

Em bảo Th nhầm mà lại không nhầm.

Ừ đúng là người đó không phải anh. Nhưng sự thật thì anh cũng như vậy chỉ có điều em không gặp, không chứng kiến mà thôi. Sự thật là anh cũng đã có người khác, chắc cũng đang tính chuyện cưới xin và có lẽ cũng đang phải triển khai những việc như thế. Do vậy có thể coi như là không nhầm.

Cả ngày hôm ấy, trưa về ăn cơm em vẫn lẩn thẩn. Cái cảm giác đau như có ai bóp ngạt trái tim, tê dại và yếu đuối. Em cũng thầm cảm ơn vì sự nhầm lẫn ấy. Vì nó làm em như sáng mắt ra, cho em thấy rõ được thực tại. Em cũng biết sự thật là như thế nhưng khi được chứng kiến như vậy thì nó thực sự như một cú trời giáng và làm em bừng tỉnh.

Sự thật là anh đã phản bội em một cách tàn nhẫn và hèn hạ nhất. Tất cả những hẹn thề, những kỷ niệm, những dấu yêu anh đều phủi đi một cách rẻ mạt.

Ngay cả cái cách anh rũ bỏ nó cũng thật tồi. Không một lời nói, không một sự đối diện cần thiết. Tất cả anh "ban tặng" cho em chỉ là một dấu hỏi nghiệt ngã.

Anh đã quá yêu thương bản thân mình mà dẫm đạp lên cả tình yêu, tâm hồn và lòng tự trọng của người khác. Anh quá tồi! Tồi tệ hơn cả những con người tồi tệ nhất.

Ôi... Cuộc đời...

Vậy mà tối qua khi vô tình em còn nhìn thấy nửa khuôn mặt của anh trong một bức ảnh đi chơi tập thể cùng T, đó là tấm ảnh duy nhất mà em còn lại và có hình ảnh của anh. Nó lại làm em thổn thức. Ôi khuôn mặt thân thương ấy, cái miệng cười và cái môi cong ấy. Đó từng là những gì em yêu thương nhất.

Em lại khóc, không biết là lần khóc thứ bao nhiêu vì anh nữa. Vậy sao mọi thứ thay đổi quá nhanh? Bởi vì anh là một con người bạc bẽo! Trong Đạo Phật có quy luật nhân - quả đó, anh có tin vào quy luật nhân - quả không? Hy vọng anh sẽ là một ngoại lệ không tuân theo quy luật ấy.

À, em cũng trân trọng thông báo với anh là: Em đã nhận lời là bạn gái của một người con trai khác. Ngay sau cái ngày mà có sự kiện nhầm mà như không nhầm ấy.

Mọi người đều rất tác thành và rất vui cho em. Họ bảo anh ấy trẻ trung, năng động, nhiệt tình, đẹp trai hơn anh nhiều lần. Nh bảo em là không hiểu tại sao em lại có thể từ chối con người này để yêu anh được. Vì anh ấy đã đến với em trước khi anh tới. Nhưng em lại từ chối. Vì sao em cũng không hiểu nổi, có lẽ em cũng chẳng cần những thứ ấy, điều em cần chỉ là một khuôn mặt mà khi nhìn thấy em lại có cảm giác yêu thương tràn về mà thôi.

Ừ, anh ấy cũng giỏi, người ta cũng dính dáng tới nước ngoài, đi công tác nước ngoài thường xuyên. Ừ, nhưng em cũng không cần giàu. Em chỉ cần một người đàn ông thực sự. Một người khiến em nể phục và tôn trọng. Một người quan tâm gần gũi bên em, cho em cảm giác được tin cậy và che chở cũng như cho em cơ hội được yêu thương và chăm sóc người ấy mỗi ngày.

Ừ anh ấy cũng tốt bụng, chân thật. Vâng cái này thì đúng là em rất cần và anh ấy có rất nhiều mà anh thì không có. Đó là điều quan trọng nhất trong tình yêu và hôn nhân vậy mà em đã không nhận ra từ trước khi yêu anh để rồi lại yêu anh.

Cái cảm giác anh quỳ xuống cầu hôn em giữa đường ở Mỹ Đình ý, sao vẫn còn nguyên vẹn tới bây giờ, rồi cái khoảnh khắc khi em biết bố anh phản đối em và em thấy mình như bị xúc phạm ghê gớm, em đã khóc, khóc như ăn vạ anh ý. Và anh cứ ôm em mà không nói gì cả. Chỉ cần như vậy em cũng thấy hạnh phúc trong đau khổ. Tất cả cứ như một vở kịch, khi vở kịch hạ màn thì anh cũng trở về là con người thực không còn là anh trong vai diễn tình yêu của em nữa.

Tại sao, em cứ phải dằn vặt mình về những chuyện mãi chỉ là quá khứ này nhỉ? Nếu thế này em sẽ không thoát ra khỏi tình trạng này mất. Em đã nhận lời là bạn gái của người ta rồi, em không nên vương vấn gì quá khứ nữa. Chỉ có điều mọi cảm giác yêu thương bây giờ sao khó tìm lại.

Em chấp nhận lời đề nghị ấy có lẽ vì xã hội chứ không phải vì em. Vì có một người đàn ông cần có 1 người vợ để chăm sóc cho họ yên tâm cống hiến cho xã hội. Vì em cũng cần làm yên lòng người thân, bạn bè. Vì em cũng cần phải quên anh nữa. Người ấy cũng biết rằng em chưa thoát ra khỏi cái tình yêu khờ dại của mình nhưng người ấy tin rằng sẽ làm trái tim em vui trở lại. Và có lẽ em làm thế cũng vì người ấy nữa.

Em viết thư này cũng không hiểu là để làm gì nữa nhỉ? Có lẽ chỉ là một thông báo với chính em rằng: Em đã sẵn sàng cho một cuộc sống mới. Muốn thông báo với anh rằng: Em sẽ sống tốt và còn tốt hơn anh tưởng. Chúc anh và chị ấy hạnh phúc nhé! Nhất định em cũng sẽ hạnh phúc!

...

Và em đã sai lầm. Sau một tuần cố gắng cả em và người ấy biết rằng: Cố quên đã khó nhưng cố yêu còn khó hơn. Người ấy và em đều thừa nhận: Người ấy chưa bao giờ bước chân được vào thế giới tâm hồn em.  

Còn yêu nên mới phải cố quên, mà còn yêu thì không thể yêu thêm được nữa. Em không thể làm cả 2 cùng lúc. Trái tim em chật chội hay tại bóng hình của anh quá lớn mà không ai bước vào trái tim em được nữa?
 
Vũ Hải

Chia sẻ