Đúng là đời không dạy, chỉ khi mất rồi mới thấm.
Tôi không nói thêm, đặt tờ giấy xuống bàn...
Sau bữa tiệc, cô dâu chủ động chạy đến ôm tôi...
Anh ta nói những câu khiến tôi vừa thấy tức cười vừa bực bội.
Tôi vẫn không nói cho ai biết chuyện cũ vì chẳng cần, thời gian đã bóc trần anh ta rồi.
Đêm đó tôi lang thang ngoài đường, đầu óc rối bời.
"200 triệu với tôi không phải số tiền nhỏ. Tôi còn phải nuôi con".
Tôi đã từng tự hỏi tại sao Khải lại căm hận tôi đến thế?
Tôi nghe mà lòng ngổn ngang, người phụ nữ từng tự tin, từng kiêu kỳ coi thường chồng, giờ lại vướng vào một vòng xoáy khác.
Tôi đã tự hứa sau này khi gặp lại, tôi nhất định sẽ ngẩng cao đầu kiêu hãnh, vậy mà giờ lại chọn cách trốn chạy.