Đừng làm anh hèn đi trước mọi người
Thái độ sống của em khiến anh thấy ngại vô cùng mỗi khi sang nhà bố mẹ, gặp gỡ anh chị. Nỗi mặc cảm không lo cho vợ con được đến nơi đến chốn cứ dâng nghẹn trong lòng.
Anh không hiểu nổi em nghĩ gì khi ca cải lương như vậy. Cuộc sống của gia đình mình làm gì đến mức em phải kêu ca. Từ quê lên thành phố lập nghiệp, nhưng anh có một công việc thu nhập ổn định, cũng mua được ngôi nhà. Không rộng rãi lắm nhưng quá đủ cho một gia đình trẻ sinh hoạt khá thoải mái. Mức sống hàng ngày của chúng mình như mọi gia đình bình thường khác thôi. Em không thừa nhận thực tế đó mà cứ so đo với cuộc sống của bố mẹ, các anh chị em trong gia đình em, trong họ hàng, rồi thở dài sao mình nghèo quá vậy. Thấy con gái út rên rầm suốt ngày như thế mọi người hiểu rằng mình đang hoàn cảnh lắm là đúng rồi.
Khi anh trách móc em về cái sự ỷ lại đó em hồn nhiên, rằng bố mẹ, anh chị có điều kiện hơn mình nhiều, có thiện ý giúp đỡ mình cứ nhận, người trong nhà cả mà, có gì đâu phải ngại. Em nghĩ được như vậy sao em không nghĩ thêm chút nữa, bố mẹ đã nghỉ hưu, phải dành dụm chút ít phòng khi ốm đau chứ, mình là con không báo hiếu được thì thôi, còn tận dụng, anh chị làm việc vất vả lắm mới có tiền và họ phải lo lắng cho gia đình riêng mình nữa chứ. Muốn nâng cao đời sống thì em và anh nghĩ cách làm việc siêng năng, hiệu quả hơn nữa, chứ sao lại cứ đi kêu ca rồi ỷ vào sự thương cảm của người khác vậy em. Chúng mình đều là những ông bố, bà mẹ rồi mà, sao đành.