Đừng bao giờ nói với mẹ "đừng xía vào chuyện của con" bởi 1 điều hiển nhiên nhưng ít người con chịu hiểu...

Newben,
Chia sẻ

Lúc nào con cũng là những đứa con bé bỏng trong mắt các bà mẹ. Lúc nào cũng thế. Chẳng thể thay đổi được đâu.

Lúc nào con cũng là những đứa con bé bỏng trong mắt các bà mẹ. Lúc nào cũng thế. Chẳng thể thay đổi được đâu. Chắc chắn rằng còn sẽ nhu cầu được đối xử như một người lớn khi đến tuổi vị thành niên và sau đó vẫn tiếp tục nhu cầu đó khi chúng thực sự trưởng thành. Chúng luôn tự hào tuyên bố số tuổi của mình và yêu cầu xứng đáng được hưởng sự tự do, không phụ thuộc vào bố mẹ. Nhưng tất cả những gì bạn nghe được chỉ là tiếng bập bẹ của trẻ tập nói, tiếng thủ thỉ của đứa con nhỏ hay những âm thanh vô nghĩa khi con bi bô hay là những lời ngọt ngào của đứa con đáng yêu. Và tất cả những gì bạn thấy là một con người bé nhỏ dễ bị tổn thương đang nhìn vào bạn với đôi mắt to tròn và đôi má phúng phính. Bạn sẽ như thế đấy. Nó giống như một kiểu bố mẹ từ chối hết những gì họ sở hữu. Chúng ta nghĩ rằng con mình sẽ không bao giờ lớn nhưng thực tế thì chúng có lớn đấy.

Tôi nhớ thời thiếu niên thèm khát sự tự do của mình và suốt những năm học đại học tôi còn khao khát hơn thế. Tôi chẳng còn là một đứa trẻ từ lâu rồi nhưng sao bố mẹ cứ đối xử với tôi theo kiểu đó? Tôi là người bất khả chiến bại. Tôi là một phụ nữ mạnh mẽ, bạn thấy chứ. 18 tuổi - tôi đã có quyền và là một người lớn thực thụ, đúng không? Tôi chỉ cần mẹ thấy mình như thế thôi.

Nhưng vẫn còn đó, nhiều như sự thất vọng của tôi, mẹ tiếp tục cư xử với tôi như thể tôi là đứa con nít vậy. Tôi chẳng thể có cuộc sống của mình mà không hiểu tại sao. Tuổi tôi không còn là con nít. Tôi có khả năng tự làm nhiều thứ như một người lớn. Nhưng vẫn còn đó sự bất an, lo lắng của mẹ về nơi tôi ở, tôi làm gì và với ai khiến tôi thấy nghẹt thở và chẳng cần thiết. Mẹ à, con không còn là một đứa trẻ nữa. Tôi luôn miệng đề nghị: "Mẹ, con không còn là đứa trẻ. Sao mẹ cứ đối xử với con như thế?" và luôn luôn nhận được những câu trả lời giống hệt nhau: "Mẹ biết vậy. Mẹ hiểu đấy. Nhưng trong mắt mẹ, trong tâm trí mẹ, con luôn là cô con gái bé bỏng. Khó để giải thích lắm nhưng một ngày nào đó con sẽ hiểu".

Con du lon van la con cua me
"Mẹ biết vậy. Mẹ hiểu đấy. Nhưng trong mắt mẹ, trong tâm trí mẹ, con luôn là cô con gái bé bỏng. Khó để giải thích lắm nhưng một ngày nào đó con sẽ hiểu". (Ảnh: Internet)

Vài đêm trước, tôi trò chuyện cùng con trai đang học đại học. Chúng tôi đã nhắn tin qua lại (đây là cách duy nhất mà nó chịu nói chuyện với tôi) về tình hình của con. Nó sẽ có nhiều hạn chế hơn bạn tưởng tượng để nghe con và có niềm tin rằng con đang thực sự ổn. Tôi rất muốn biết kĩ càng con của ngày hôm này là thế nào, con giải quyết khó khăn ra sao.

Rồi thằng bé nhanh chóng đề cập đến vấn đề: nó vừa rời khỏi kí túc xá.

Tôi hoảng sợ. Tôi hít vào, thở ra, nhưng vẫn cảm thấy không có chút không khí nào tồn tại. Trái tim tôi bắt đầu loạn nhịp, đầu óc tôi quay cuồng. Con đã làm gì? Rời khỏi kí túc xá sao?

Thằng bé thì vẫn ổn nhưng tôi vẫn không ngừng xả ra hàng loạt câu hỏi: "Làm sao con có thể? Con đi một mình sao? Nó có tối lắm không?".

"Mẹ à, con ổn. Con đi với rất nhiều bạn. Bọn con bắt taxi. Không có gì lớn lao đâu", nó trả lời tôi rất nhanh chóng.

Nhưng trong tâm trí đang quay cuồng của tôi, tôi đang cố gắng để tở và nhớ rằng thằng bé đã 18 tuổi, tất cả những gì tôi thấy là một cậu bé, một cậu bé ngây thơ và mong manh. Nhưng nó đã tự làm tất cả, đi xuống phố vào lúc hoàng hôn.

Nhưng tôi vẫn chỉ thấy một con trai. Một cậu con trai bé nhỏ. Ngay khi con bảo nó đã rời khỏi kí túc xá, tôi cũng chẳng thấy chàng trai trưởng thành nào trong thế giới cả, chỉ thấy mỗi cậu bé nhỏ xíu mà thôi. Ngay lập tức tôi muốn gọi cho mẹ. Tôi cần phải nói với bà thứ gì đó. Mẹ, con đã hiểu rồi.

Con đã hiểu vì sao khi con nói 9 giờ tối sẽ đến siêu thị, mẹ liền bảo rằng phải cẩn thận và lái xe an toàn. Con hiểu rằng mẹ không thấy một phụ nữ 44 tuổi đi mua sắm mà chỉ thấy cô bé 9 tuổi cố gắng xoay chuyển để đỗ xe khi bãi đang đông đúc.

Con hiểu tại sao khi con nói con thấy không ổn hoặc chán nản, mẹ vẫn chỉ bảo: "Nghỉ ngơi. Chăm sóc bản thân đi. Mẹ có thể làm gì cho con bây giờ?". Con hiểu rằng mẹ không thấy một người mẹ mệt mỏi trong việc nuôi dạy con cái. Mẹ chỉ thấy một đứa con gái đang ốm và mẹ sẽ làm mọi thứ để đứa con gái ấy khá hơn.

Mẹ, giờ thì con đã hiểu. Mẹ đã đúng.

Bạn thấy đấy, chẳng quan trọng con tôi bao nhiêu tuổi, chẳng cần biết nó cao hơn tôi bao nhiêu, chẳng cần đề cập đến nó sống cách tôi bao xa và nó sẽ có bao nhiêu đứa con, tôi sẽ, luôn luôn, và mãi mãi xem nó như một cậu bé mà thôi.

Nó có thể 18, 28, 38, 58 tuổi nhưng tôi mãi chỉ thấy nó có 8 tuổi mà thôi.

Nó sẽ kết hôn, bồng bế con hạnh phúc nhưng trong mắt tôi, nó vẫn là đứa con bé bỏng.

Mẹ sẽ luôn luôn, luôn luôn thấy con thật bé bỏng trong mắt của mẹ.

Đó là điều bà mẹ nào cũng làm thế.

(Nguồn: scarymommy)
Chia sẻ