Đồng nghiệp nam tặng hoa 20/10, chồng tôi cười khẩy tra khảo mỉa mai và chuyện xảy ra sau đó khiến tôi rụng rời
Cả tối hôm đó, anh im lặng. Tôi thấy buồn, vừa giận vừa tủi.
Tôi năm nay 33 tuổi, làm hành chính cho một công ty tư nhân, công việc đều đặn, không quá áp lực. Chồng tôi thì tính cẩn thận, hơi ghen, nhưng thương vợ con. Nói chung, cuộc sống hôn nhân của tôi vẫn yên ả, nếu không có vụ… bó hoa năm ngoái.
20/10, phòng tôi có truyền thống tặng quà cho các chị em. Mọi năm, mấy anh em trong phòng thường góp tiền mua chung hoa, còn năm đó, có một cậu đồng nghiệp mới, tên Quân trẻ hơn tôi 3 tuổi, vui tính, hòa đồng. Buổi sáng, cậu ấy mang đến một bó hoa hồng, cười tươi nói: "Em chúc chị 20/10 vui vẻ nhé, chị là người đầu tiên em thấy lúc vào công ty mà giúp đỡ em tận tình nhất!".
Cả phòng cười ồ lên, trêu: "Ơ kìa, Quân tặng hoa riêng à?". Tôi cũng chỉ cười xòa, không nghĩ gì nhiều. Ai ngờ tối về, vừa bước vào nhà, chồng tôi đã nhíu mày cười khẩy: "Kinh, tặng hoa riêng cơ đấy. Đăng story sao không tag tên người ta vào".

Ảnh minh họa
Tôi giật mình. Hóa ra cô bạn thân cùng phòng đăng ảnh bó hoa tôi cầm, tag cả tên tôi. Tôi giải thích là đồng nghiệp mới, chỉ xã giao thôi. Nhưng chồng tôi cười nhạt: "Anh ta có ý gì à? Tặng riêng thế là vượt giới hạn rồi".
Cả tối hôm đó, anh im lặng. Tôi thấy buồn, vừa giận vừa tủi. Tôi đi làm đàng hoàng, chưa từng có ý gì với ai. Mấy ngày sau, anh vẫn giữ vẻ lạnh nhạt, cho đến một buổi tối anh về muộn, cầm theo một bó hoa hồng trắng, đặt trước mặt tôi:
"Anh xin lỗi, hôm nọ anh ghen vô lý. Nhưng… anh cũng phải cảm ơn cậu đồng nghiệp đó, vì nhờ cậu ta mà anh nhận ra đã lâu rồi, anh chẳng còn tặng hoa cho vợ mình".
Tôi lặng người. Từ ngày có con, mọi thứ xoay quanh cơm áo gạo tiền. Cả hai đều bận rộn, quên mất cảm xúc của nhau. Bó hoa hôm đó không chỉ là "quà muộn 20/10", mà như một lời hứa rằng anh sẽ cố yêu tôi như những ngày đầu.
Sáng hôm sau, tôi đến công ty, gặp Quân, chỉ cười đùa: "Cảm ơn cậu em nhả vía nha".
Thật ra, đôi khi cuộc sống chỉ cần một chút va chạm nhỏ như thế, để ta nhận ra thứ quý giá nhất vẫn là người bên cạnh mình dù có đôi khi ghen tuông, vụng về, nhưng lại thương mình thật lòng. Và kể từ ngày 20/10 năm ngoái, lễ Tết chồng tôi đều có quà đầy đủ. Mỗi lần nhắc lại chuyện ấy là tôi lại cười trêu chồng "thì ra cũng sợ mất vợ".