Dọn dẹp lại chiếc tủ cũ của mẹ, tôi vô tình phát hiện bí mật về người yêu cũ
Từng con chữ như những mũi kim đâm vào tim tôi. Hóa ra, sự lạnh lùng, tàn nhẫn ngày ấy chỉ là một vở kịch. Một vở kịch anh dựng lên để bảo vệ tôi, để đẩy tôi ra xa khỏi gánh nặng của cuộc đời anh.
Cuối tuần vừa rồi, mẹ tôi nhờ tôi dọn dẹp lại chiếc tủ gỗ cũ trong phòng ngủ của bà. Bà nói muốn tìm lại cuốn sổ tiết kiệm ngày xưa để xem lại vài thông tin. Tôi vui vẻ nhận lời, nghĩ rằng đây cũng là dịp để hai mẹ con gần gũi, ôn lại kỷ niệm. Nào ngờ, trong chính chiếc tủ chứa đầy ký ức ấy, tôi lại vô tình lật giở một bí mật đau lòng, một sự thật đã bị chôn vùi suốt 5 năm qua, liên quan đến Hùng - người yêu cũ của tôi.
Năm năm trước, tôi và Hùng đã có một tình yêu đẹp như mơ. Chúng tôi quen nhau từ thời đại học, cùng nhau trải qua những ngày tháng sinh viên nghèo khó nhưng đầy ắp tiếng cười. Hùng hiền lành, ấm áp và luôn dành cho tôi sự quan tâm dịu dàng nhất. Chúng tôi đã cùng nhau vẽ nên một tương lai tươi sáng, một ngôi nhà nhỏ và những đứa trẻ. Tôi đã tin rằng, không gì có thể chia cắt được chúng tôi.
Thế rồi, anh đột ngột nói lời chia tay. Lý do anh đưa ra mơ hồ và tàn nhẫn: "Anh cảm thấy chúng ta không còn hợp nhau nữa. Anh xin lỗi." Trái tim tôi khi ấy như vỡ vụn. Tôi đã khóc, đã níu kéo, đã tự dằn vặt bản thân xem mình đã làm gì sai. Nhưng Hùng vẫn một mực lạnh lùng, dứt khoát cắt đứt mọi liên lạc. Trong những ngày tháng đau khổ nhất, mẹ là người ở bên cạnh tôi. Mẹ ôm tôi vào lòng, an ủi, và cũng không ngừng trách móc Hùng là kẻ bạc bẽo, không xứng đáng với tình cảm của tôi. Dần dần, tôi cũng tin vào điều đó. Tôi cất mối tình đầu vào một góc sâu trong tim, mang theo sự oán giận và nỗi thất vọng về người con trai mình đã từng yêu tha thiết.
Trở lại với hiện tại, khi đang sắp xếp lại những giấy tờ cũ trong một ngăn kéo nhỏ, tay tôi chạm phải một chiếc hộp gỗ sờn màu. Tò mò, tôi mở ra xem. Bên trong không phải là trang sức hay vật kỷ niệm của mẹ, mà là một xấp thư tay đã ngả vàng. Nét chữ quen thuộc trên chiếc phong bì đầu tiên khiến tôi sững người. Đó là chữ của Hùng.

Ảnh minh họa: AI
Tay tôi run run, mở lá thư ra đọc. Đó là bức thư Hùng gửi cho mẹ tôi, đề ngày chỉ vài tuần trước khi chúng tôi chia tay.
"Bác ơi, con xin lỗi vì đã làm phiền bác. Con biết con không có tư cách để viết những dòng này, nhưng con thực sự không biết phải làm sao nữa. Gia đình con vừa phá sản, bố con lâm bệnh nặng. Căn nhà duy nhất cũng đã phải bán đi để trả nợ. Con không thể để Linh, người con yêu thương nhất, phải chịu khổ cùng con trong hoàn cảnh này. Con không thể cho cô ấy một tương lai như đã hứa. Xin bác, xin bác hãy khuyên cô ấy quên con đi. Con sẽ tìm cách để cô ấy hận con, để cô ấy có thể dứt khoát ra đi và tìm một hạnh phúc tốt hơn. Con mang ơn bác và xin lỗi Linh ngàn lần..."
Bên dưới lá thư của Hùng là một lá thư khác, nét chữ của mẹ tôi. Đó là bản nháp mẹ viết gửi lại cho anh. Mẹ nói rằng mẹ hiểu cho hoàn cảnh của anh, và dù rất thương hai đứa, mẹ cũng không muốn con gái mình phải khổ. Mẹ hứa sẽ ở bên cạnh tôi, giúp tôi vượt qua cú sốc này.
Thế giới của tôi như sụp đổ. Hóa ra người tôi oán hận suốt 5 năm lại là người đã hy sinh trong im lặng vì tôi. Hóa ra người tôi tin tưởng nhất, mẹ tôi, lại biết tất cả sự thật nhưng đã chọn cách im lặng. Tôi hiểu mẹ chỉ muốn điều tốt nhất cho tôi, muốn tôi không phải vất vả. Nhưng sự bao bọc này lại được xây dựng trên một lời nói dối, trên nỗi đau của cả tôi và anh.
Tôi cầm những lá thư, bước ra khỏi phòng, lòng nặng trĩu. Mẹ đang ngồi xem TV ngoài phòng khách. Thấy tôi, bà mỉm cười. Nhưng nụ cười của bà vụt tắt khi nhìn thấy những gì tôi đang cầm trên tay. Tôi không khóc, cũng không trách móc. Tôi chỉ lặng lẽ ngồi xuống, hỏi một câu mà cổ họng nghẹn đắng: "Tại sao vậy mẹ?".
Giọt nước mắt lăn dài trên má mẹ. Mọi thứ đã quá muộn để thay đổi. Bí mật được cất giữ trong chiếc tủ gỗ cũ kỹ cuối cùng cũng được phơi bày, nhưng nó chỉ để lại cho tôi một vết thương lòng còn sâu hơn cả nỗi đau của cuộc chia ly năm nào.
* Tâm sự của độc giả