Tự tìm cách vững vàng hơn, Nhân nhé
Sau khi thay một loạt các chân từ Việt Nam, Mỹ, Pháp mẹ lại thấy thích hơn khi nhìn con sung sướng, tự tin nhày lò cò đùa nghịch với cái ky bowling và quả bóng.
Bệnh viện Thái Lan ngày 9 tháng 4 năm 2009
Mẹ đón con với một cái chân. Và rồi có cả một hanh trình lắp lắp, ráp ráp cho con nhiều cái chân mới. Lần đầu tiên xách nách con đứng siêu vẹo trên 2 cái chân mẹ chợt thấm thía điều bình thường nhất với con lại khó khăn và ý nghĩa thế nào. Sau 1 năm thay đi cả loạt các chân đẹp, chân xịn từ Việt Nam, Mỹ, Pháp, mẹ lại thấy thích hơn khi nhìn con sung sướng, tự tin nhày lò cò đùa nghịch với cái ky bowling và quả bóng.
Mẹ nhớ lần khóc với bố con khi trình bày nguyện vọng đón con về. Có “nước mắt làm đầu” ở trong đó.
Mẹ nhớ lần khóc khi con vào phòng mổ. Có tí yếu mềm ở trong đó.
Mẹ nhớ vừa khóc khi biết con còn cả 2 tinh hoàn ẩn sâu bên trong cơ thể. Có sự vui sướng tột cùng và có cả bất lực trong đó. Bât lực vì đã gần hơn tới một điểm dừng mà khi đó mẹ có yêu con cách nào cũng không lo nổi cho các thiêu hụt của con. Chàng trai của mẹ sẽ phải tự tìm cách đi nhanh hơn. Tự tìm cách vững vàng hơn. Và tự con còn phải biết yêu thương và giành lấy người mà mình yêu thích nữa đấy Nhân ạ.
Theo Blog Nhật kí chú Lính chì