Tâm sự của một người mẹ về ngày nhà giáo Việt Nam
Ngày 20/11, hẳn con sẽ không hiểu tại sao bỗng dưng nửa buổi mẹ lại đến trường của mình - mặt tỏ ra vui vẻ tự nguyện, mặc dù đều cứng nhắc, thiếu tự tin như nhau.
Ai cũng biết chuyện con sâu bỏ rầu nồi canh. Thực hiện những hành vi không thiện tâm là chuyện hiếm hoi lắm lắm chứ không phổ biến trong hàng ngũ giáo viên. Em thấy các cô giáo của con mình có bao giờ làm những việc ấy đâu. Chỉ có điều, em hơi sợ, là các cô thường thường nghiêm khắc quá. Trẻ nhỏ thì nghịch, giờ ra chơi chạy khỏi chỗ ngồi mà cô đã coi như phạm tội trọng. Rồi bố mẹ đứa chậm đóng học phí cũng bị cô nhắc nhở đến mức cả mẹ cả con cứ cúi gầm mặt xuống vì xấu hổ.
Đứa trẻ nào mắc lỗi, bố mẹ phải đến trường thì không còn gì đúng hơn câu “con dại cái mang”, nhiều người tự thẹn đến mức không bao giờ muốn đến nhà trường nữa. Cũng chẳng bao giờ có chuyện giáo viên mầm non phải cam kết yêu học sinh như gần đây. Bọn trẻ con tuổi ấy, mặt mũi có quệt ngang quệt dọc thế nào, ai trông thấy chúng cũng vẫn muốn cười. Thế mà đến trẻ tuổi ấy tự dưng cũng bị bạo hành, đủ biết dạo này giáo viên của mình đang có nhiều bức xúc.
Lại càng thương cô, mỗi năm chỉ có một ngày…