Có nên cưới người đàn bà lăng nhăng ấy?
Đối với tôi, cuộc sống thật tròn trịa và viên mãn, tôi chẳng có một tí gì để phàn nàn. Nhưng cách đây 5 ngày thì đúng là như vậy!
Tôi sinh ra trong một gia đình gia giáo nền nếp. Cha mẹ tôi đều là công chức về hưu, tuy chưa được đến mức giàu có nhưng cũng có thể gọi là khá giả. Năm nay 30 tuổi, tôi có hình thức khá và một công việc ổn định, thu nhập tốt. Người yêu tôi là Thư - kém tôi 4 tuổi, rất đáng yêu, vui tính lại tháo vát.
Chúng tôi ở bên nhau đã gần 4 năm nay. Trong suốt thời gian đó, Thư luôn thể hiện mình là người phụ nữ đảm đang, khéo léo trong công việc nội trợ, giao tiếp tốt và rất nhạy bén trong công việc. Hai chúng tôi hết sức hợp nhau, gần như không bao giờ cãi cọ. Tôi yêu cô ấy chân thành và luôn cho rằng mình thật may mắn mới có được một người phụ nữ như vậy.
Do yêu nhau đã lâu, không còn cảm thấy lấn cấn gì nữa, hai bên gia đình cũng đã đi lại nên chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân. Đám hỏi đã xong, chỉ còn mươi hôm nữa là đến ngày cưới. Các công việc chuẩn bị cho đám cưới như đặt tiệc nhà hàng, may váy cô dâu, chụp album, mua nhẫn, đưa thiếp mời đến gia đình bạn bè… cũng đều xong xuôi cả. Mọi thứ đang tiến triển thuận lợi và tôi đang tràn trề hạnh phúc thì đùng một cái, tất cả sụp đổ…
Cái ngày giông bão ấy bắt đầu cũng bình thường như bao ngày khác. Buổi sáng, tôi đến công ty như thường lệ và nhận thấy trên bàn làm việc của mình có một gói bưu phẩm nhỏ dán kín. Xé lớp giấy bao ngoài, tôi thấy bên trong một chiếc đĩa CD không có nhãn. Biết bao lần, mỗi khi nhớ lại chuyện ấy tôi lại ước gì lúc đó mình đã sơ ý làm hỏng nó, hay vì nghi ngờ mà vứt đi không xem, hoặc chiếc gói bưu phẩm ấy bị thất lạc trong quá trình vận chuyển. Thà mù mờ không biết còn hơn, bởi những gì được chứng kiến trong đó vượt quá sức mà thần kinh của tôi có thể chịu đựng.
Trong cơn giận dữ đến điên cuồng, tôi lao đến chỗ Thư, ném chiếc đĩa khốn nạn đó vào mặt cô ấy. Thư quỳ xuống khóc lóc xin tôi bớt giận. Cô nói rằng đoạn phim đó là quá khứ, khi ấy cô còn nông nổi và không biết đúng sai. Kẻ đã từng yêu cô do ghen tức nên đã gửi đoạn phim đó để phá hoại quan hệ đang tốt đẹp của chúng tôi…
Thực ra tôi không phải kẻ hẹp hòi, so đo chuyện xa xưa bởi tôi hiểu ai mà chẳng có đôi ba mối tình vắt vai trước khi gặp được người sẽ sống chung với nhau cả cuộc đời. Song ví như đoạn phim trong đĩa ấy chỉ có cô ấy và người yêu cũ, tôi sẽ cho qua. Thế nhưng con số đàn ông trong ấy lại lên tới ba người thì quả là quá sức tưởng tượng của tôi rồi. Một người đàn bà lăng nhăng như thế không thể trở thành người con dâu hiếu thảo của cha mẹ tôi được và cũng không thể làm tấm gương tốt cho những đứa con tôi sau này được. Và bản thân tôi, tôi cũng không thể chấp nhận một người vợ như thế…
Những ngày sau đó, tôi cảm thấy khinh bỉ và không còn chút tình cảm gì với người đàn bà đó nên đã quyết định tự hủy hôn mặc cho cô ấy khóc lóc van xin. Thế nhưng sau khi quay về nhà và bình tĩnh hơn được một chút thì tôi lại bắt đầu đắn đo. Trong thời gian yêu nhau, chúng tôi đã cùng nhau thành lập và điều hành một công ty hiện đang làm ăn khá tốt. Khi chuyện hôn nhân được quyết định, chúng tôi sẽ đem số lợi nhuận từ đầu đến giờ mua một căn hộ chung cư định dành để hai vợ chồng ra ở riêng cho thoải mái.
Sau khi bàn bạc, tôi đồng ý cho Thư đứng tên, bởi như cô nói: cô mới là người quen lo chuyện giấy tờ, để tên cô sẽ tiện hơn. Điều đó có nghĩa là nếu như bây giờ tôi bỏ Thư thì cũng khó tránh khỏi việc chia rẽ hoặc giải thể công ty; căn hộ thì rất có thể sẽ thuộc quyền sở hữu của cô ấy, và công sức của tôi bao năm qua sẽ thành công dã tràng. Hơn nữa, giấy mời cưới đã được đưa hết cho họ hàng hai bên, bạn bè và đối tác; bây giờ tôi hủy hôn thì thật sự rất dở cho tất cả mọi chuyện. Và tôi sợ nhất là tôi sẽ thành chủ đề cho mọi lời đàm tiếu ra vào tại công ty. Rồi cha mẹ tôi sẽ ra sao? Hai cụ vốn rất trọng thể diện, bố tôi lại có bệnh cao huyết áp.
Suốt những ngày này, lúc nào tôi cũng trong tâm trạng dằn vặt nghĩ ngợi, chia tay thì khổ mà không chia tay cũng khổ. Tôi cảm thấy hết sức mệt mỏi và mất niềm tin vào người khác. Ngày cưới đang đến rất gần mà tôi thì không thể đưa ra nổi cái quyết định đau đớn này! Xin hãy gợi ý cho tôi một lối thoát với!
Chúng tôi ở bên nhau đã gần 4 năm nay. Trong suốt thời gian đó, Thư luôn thể hiện mình là người phụ nữ đảm đang, khéo léo trong công việc nội trợ, giao tiếp tốt và rất nhạy bén trong công việc. Hai chúng tôi hết sức hợp nhau, gần như không bao giờ cãi cọ. Tôi yêu cô ấy chân thành và luôn cho rằng mình thật may mắn mới có được một người phụ nữ như vậy.
Do yêu nhau đã lâu, không còn cảm thấy lấn cấn gì nữa, hai bên gia đình cũng đã đi lại nên chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân. Đám hỏi đã xong, chỉ còn mươi hôm nữa là đến ngày cưới. Các công việc chuẩn bị cho đám cưới như đặt tiệc nhà hàng, may váy cô dâu, chụp album, mua nhẫn, đưa thiếp mời đến gia đình bạn bè… cũng đều xong xuôi cả. Mọi thứ đang tiến triển thuận lợi và tôi đang tràn trề hạnh phúc thì đùng một cái, tất cả sụp đổ…
Cái ngày giông bão ấy bắt đầu cũng bình thường như bao ngày khác. Buổi sáng, tôi đến công ty như thường lệ và nhận thấy trên bàn làm việc của mình có một gói bưu phẩm nhỏ dán kín. Xé lớp giấy bao ngoài, tôi thấy bên trong một chiếc đĩa CD không có nhãn. Biết bao lần, mỗi khi nhớ lại chuyện ấy tôi lại ước gì lúc đó mình đã sơ ý làm hỏng nó, hay vì nghi ngờ mà vứt đi không xem, hoặc chiếc gói bưu phẩm ấy bị thất lạc trong quá trình vận chuyển. Thà mù mờ không biết còn hơn, bởi những gì được chứng kiến trong đó vượt quá sức mà thần kinh của tôi có thể chịu đựng.
Trong cơn giận dữ đến điên cuồng, tôi lao đến chỗ Thư, ném chiếc đĩa khốn nạn đó vào mặt cô ấy. Thư quỳ xuống khóc lóc xin tôi bớt giận. Cô nói rằng đoạn phim đó là quá khứ, khi ấy cô còn nông nổi và không biết đúng sai. Kẻ đã từng yêu cô do ghen tức nên đã gửi đoạn phim đó để phá hoại quan hệ đang tốt đẹp của chúng tôi…
Thực ra tôi không phải kẻ hẹp hòi, so đo chuyện xa xưa bởi tôi hiểu ai mà chẳng có đôi ba mối tình vắt vai trước khi gặp được người sẽ sống chung với nhau cả cuộc đời. Song ví như đoạn phim trong đĩa ấy chỉ có cô ấy và người yêu cũ, tôi sẽ cho qua. Thế nhưng con số đàn ông trong ấy lại lên tới ba người thì quả là quá sức tưởng tượng của tôi rồi. Một người đàn bà lăng nhăng như thế không thể trở thành người con dâu hiếu thảo của cha mẹ tôi được và cũng không thể làm tấm gương tốt cho những đứa con tôi sau này được. Và bản thân tôi, tôi cũng không thể chấp nhận một người vợ như thế…
Những ngày sau đó, tôi cảm thấy khinh bỉ và không còn chút tình cảm gì với người đàn bà đó nên đã quyết định tự hủy hôn mặc cho cô ấy khóc lóc van xin. Thế nhưng sau khi quay về nhà và bình tĩnh hơn được một chút thì tôi lại bắt đầu đắn đo. Trong thời gian yêu nhau, chúng tôi đã cùng nhau thành lập và điều hành một công ty hiện đang làm ăn khá tốt. Khi chuyện hôn nhân được quyết định, chúng tôi sẽ đem số lợi nhuận từ đầu đến giờ mua một căn hộ chung cư định dành để hai vợ chồng ra ở riêng cho thoải mái.
Sau khi bàn bạc, tôi đồng ý cho Thư đứng tên, bởi như cô nói: cô mới là người quen lo chuyện giấy tờ, để tên cô sẽ tiện hơn. Điều đó có nghĩa là nếu như bây giờ tôi bỏ Thư thì cũng khó tránh khỏi việc chia rẽ hoặc giải thể công ty; căn hộ thì rất có thể sẽ thuộc quyền sở hữu của cô ấy, và công sức của tôi bao năm qua sẽ thành công dã tràng. Hơn nữa, giấy mời cưới đã được đưa hết cho họ hàng hai bên, bạn bè và đối tác; bây giờ tôi hủy hôn thì thật sự rất dở cho tất cả mọi chuyện. Và tôi sợ nhất là tôi sẽ thành chủ đề cho mọi lời đàm tiếu ra vào tại công ty. Rồi cha mẹ tôi sẽ ra sao? Hai cụ vốn rất trọng thể diện, bố tôi lại có bệnh cao huyết áp.
Suốt những ngày này, lúc nào tôi cũng trong tâm trạng dằn vặt nghĩ ngợi, chia tay thì khổ mà không chia tay cũng khổ. Tôi cảm thấy hết sức mệt mỏi và mất niềm tin vào người khác. Ngày cưới đang đến rất gần mà tôi thì không thể đưa ra nổi cái quyết định đau đớn này! Xin hãy gợi ý cho tôi một lối thoát với!