Chụp ảnh cưới, phát thiệp mời xong xuôi mới sững sờ biết chồng tương lai đang cõng món nợ 3 tỉ
Hiền giật mình, ghé sát tai vào cánh cửa buồng vệ sinh đang đóng kín – nơi có giọng nói chồng tương lai của cô phát ra…
29 tuổi, cái tuổi đã có thể bị coi là già, là ế đối với con gái, Hiền được làm mối cho Khánh - một anh chàng hơn cô 2 tuổi. Điều kiện khá tương xứng, tuổi tác cũng phù hợp, khỏi phải nói, gia đình 2 bên vui vẻ và thở phào nhẹ nhõm thế nào, cứ giục giã và vun vào mãi. Hiền cũng không tìm ra khuyết điểm nào to tát ở Khánh, có chăng chỉ là hơi nhạt nhẽo, khô khan một chút mà thôi, nhưng ở cái tuổi này, còn đòi hỏi đâu ra tình yêu nồng nàn, cuồng nhiệt nữa chứ. Vì thế, Hiền gật đầu làm đám cưới với Khánh chỉ sau 4 tháng quen và tìm hiểu nhau.
Ảnh minh họa
Nhân ngày cuối tuần được nghỉ, lại cách ngày cưới đã được ấn định còn đúng nửa tháng nữa thôi, Hiền và Khánh bèn đi chụp ảnh cưới. Hai người đều bận đi làm, nên bọn cô chỉ cần lo mấy chuyện không ai có thể thay thế được, như chụp ảnh, mua nhẫn, thử váy cưới các thứ, còn lại đã có gia đình 2 bên đảm nhiệm hết hộ, thậm chí cả buồng tân hôn Hiền cũng để mẹ chồng tương lai tự sắm sửa theo ý thích của bà.
Vì thời gian khá gấp gáp, chỗ chụp ảnh cũng là chỗ quen, nên hẹn bọn cô sau 1 tuần sẽ giao album. Trong thời gian 1 tuần qua, Hiền đã phát toàn bộ thiệp mời rồi. Cầm album ảnh cưới trên tay, nhìn bản thân khoác lên mình bộ váy cô dâu trắng muốt, Hiền tới lúc này mới có cảm giác xúc động. Vậy là cô đã có chồng. Một cuộc sống mới đang chờ đợi cô. Trước đó không có cảm giác gì, nhưng lúc này cũng thấy lòng hồi hộp, thêm chút háo hức rồi, có chút giống cô dâu mới rồi đây.
Hiền xem hết cả quyển album, thấy rất ưng ý, nhưng ngó quanh quất vẫn chẳng thấy Khánh đâu. Cô nhớ không nhầm Khánh có điện thoại và đi vào nhà vệ sinh nghe máy thì phải. Cô đứng dậy, đi vào tìm Khánh. Đợi một lát ở cửa khu vệ sinh vẫn không thấy Khánh ra. Hiền nghĩ thế nào liền đánh liều bước vào khu vệ sinh nam, may giờ này cũng vắng khách, không có ai khác ở đây. Lúc này thì cô đã nghe được những tiếng nói chuyện khe khẽ, đúng tiếng của Khánh rồi. Nhưng nghe kĩ ra thì giọng điệu như nài nỉ, van xin. Hiền giật mình, ghé sát tai vào cánh cửa buồng vệ sinh đang đóng kín.
“Em xin anh, cho em qua thời gian này được không? Một tuần nữa em cưới vợ rồi, em xin anh đấy! Cưới xong em chắc chắn sẽ dư ra một khoản, rồi em xem vợ em có cái gì không, em cầm cố rồi em trả cho anh ngay, em hứa đấy! Chứ bây giờ anh tới nhà em, chuyện bung bét ra thì em chết mất, em không lấy được vợ mất…”, Khánh nức nở như muốn khóc nói với ai đó trong điện thoại. Hiền sững sờ. Nhất là khi nghe Khánh xác định với người ở đầu dây bên kia: “Vâng, 2 tỉ của anh, em không quên cũng không dám ăn bớt đâu ạ!”, thì cô tưởng như sét đánh ngang tai.
Cái gì thế này? Khánh đang nợ ai đó, những 2 tỉ! Nghe kiểu nói chuyện thì rất có khả năng là bọn cho vay nặng lãi rồi. Lòng Hiền trùng xuống. Vừa hay lúc đó, Khánh đã nhận được lời đảm bảo từ bên kia, lấy lại tinh thần mở cửa bước ra. Khánh ú ớ không thốt nên lời khi thấy Hiền đứng ngay ở cửa. Rồi ý thức được có lẽ Hiền đã nghe hết cuộc nói chuyện của mình vừa nãy, mặt mũi anh ta biến sang tái xanh.
Hiền nhìn Khánh chằm chằm, không nói gì quay người bước ra ngoài, hẹn hôm khác sẽ tới lấy album sau, viện cớ giờ cô đang có việc gấp. Hiền đi được vào bước thì Khánh cũng hộc tốc đuổi theo sau. Cô bảo Khánh vào một quán café gần đó nói chuyện. Yên vị xong, Hiền vào đề luôn: “Anh đang nợ 2 tỉ phải không? Anh làm gì mà nợ số tiền lớn từng ấy?”. Theo như Hiền tìm hiểu, thì Khánh quá khứ và hiện tại không hề đầu tư làm ăn gì, để mà thua lỗ và mang nợ như vậy.
Khánh cúi gằm mặt không trả lời. Hiền thởi dài, đành dịu giọng: “Em là vợ sắp cưới của anh, chứ có phải người ngoài đâu. Anh nói ra xem nào, có gì chúng mình cùng chung tay giải quyết. Chứ em nghe có vẻ chủ nợ cũng thúc ép anh quá rồi, phải không?”. Khánh ngẩng lên, nhìn Hiền với ánh mắt như kẻ chết đuối vớ được cọc: “Thật không? Em sẽ giúp anh chứ?”. Hiền gật nhẹ: “Với điều kiện, anh phải nói thật. Thêm nữa, anh còn nợ ở chỗ nào khác nữa không?”.
Khánh được lời như cởi tấm lòng, có lẽ vì quá tin tưởng Hiền sẽ giúp anh ta trả nợ, vì Khánh nghe nói bố mẹ Hiền có cho cô một mảnh đất làm vốn riêng, nên Khánh có bao nhiêu khai tất bấy nhiêu. Theo đó, anh ta nợ một chỗ 2 tỉ, còn lại thêm vài chỗ nhỏ nhỏ, tổng cộng tất cả lại thì là gần 3 tỉ. Nguyên nhân nợ nần thì Khánh ấp úng mãi, biết không thể dối gạt Hiền nên cũng khai thật, là do bị bạn bè rủ rê chơi cá độ bóng đá, thua bạc phải vay nặng lãi, lãi mẹ đẻ lãi con, dẫn tới tình trạng không thể tự thân gánh được như ngày hôm nay.
Hiền cười nhạt. Một nhân viên lương tháng trên chục triệu một chút, mà đòi để trả được món nợ 3 tỉ, vẫn đang không ngừng sinh lãi, thì đúng là mơ tưởng. Nhà Khánh cũng thuộc diện bình thường, giờ muốn trả nợ cho con trai chỉ có bán nhà ra ở trọ thì may ra. Vô hình chung giờ đây cô là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Khánh. Nhìn Khánh đang khúm núm cầu xin mình, đồng thời hứa hẹn sẽ không bao giờ đi vào vết xe đổ đấy nữa, Hiền thở dài ngao ngán.
Thiệp mời đã phát hết, album ảnh cưới đã xong xuôi và nhẫn cũng mua rồi. May mắn là chưa đăng kí kết hôn. Nhưng không cưới nữa, cô vẫn mang tiếng với đời, hơn nữa, tuổi của cô cũng lớn rồi, biết tới lúc nào mới tìm được người phù hợp một chút. Mà cưới, đồng nghĩa với việc cô phải bán đất trả nợ cho Khánh, chứ không cũng chẳng thể sống yên ổn nổi. Mà nếu làm như thế, sao cô có cảm giác như mình phải bỏ tiền ra mua chồng vậy? Chưa nói tới việc Khánh có xứng đáng để cô hi sinh hay không, thì máu cờ bạc trong người anh ta, liệu có nói thôi là thôi hẳn được không nữa? Cô phải đi con đường nào cho phải đây?