“Chú chưa kịp kéo khóa quần kìa!”
Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn xoáy sâu vào khuôn mặt xinh đẹp và quen thuộc nhưng giờ đang lảng tránh anh của vợ rồi quay sang chậm rãi nói từng từ với cậu thanh niên kia: “Chú chưa kịp kéo khóa quần kìa!”.
Vậy là chị ngoại tình thật. Chị đã cắm lên đầu anh một chiếc sừng to tướng. Điều mà anh dù có nằm mơ cũng không bao giờ có thể nghĩ tới. Chị ngoan hiền, xinh đẹp và giỏi giang, anh tin vợ đến mức độ gần đây đã quên đi việc refesh lại tình cảm của hai người. Vậy là chị ngoại tình với một cậu thanh niên kém chị đến vài tuổi, người luôn quan tâm, săn đón và cho chị những phút giây hạnh phúc ngất ngây.
Cái ngày anh bắt tận tay chị và bồ hú hí tại nhà riêng của chàng "phi công" kia, thế giới trong anh như sụp đổ. Anh chàng kia ra mở cửa mà áo quần còn xộc xệch. Chị ở trong nhà, đầu tóc chưa kịp chải lại.
Cái ngày anh bắt tận tay chị và bồ hú hí tại nhà riêng của chàng "phi công" kia, thế giới trong anh như sụp đổ. Anh chàng kia ra mở cửa mà áo quần còn xộc xệch. Chị ở trong nhà, đầu tóc chưa kịp chải lại.
Chỉ cần liếc qua anh đã thấy chiếc khóa quần của cậu thanh niên kia chưa kịp kéo lên. Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn xoáy sâu vào khuôn mặt xinh đẹp và quen thuộc nhưng giờ đang lảng tránh anh của vợ rồi quay sang chậm rãi nói từng từ với cậu thanh niên kia: "Chú chưa kịp kéo khóa quần kìa!”.
Rồi anh bỏ về, thản nhiên và bình tĩnh. Nhưng đó chỉ là anh cố tỏ ra cho hai người đó thấy. Khuất khỏi tầm mắt họ, anh không tự chủ được nữa. Cả người run bần bật, tưởng chừng không thể đứng vững. Có ai biết, lúc ấy anh muốn lao đến đấm nát mặt kẻ đã lên giường với vợ mình, muốn gào lên với vợ câu hỏi đang làm anh cồn cào: “Tại sao? Tại sao?....”.
Trong anh sôi sục ý muốn trả thù những kẻ đã phản bội và làm anh đau đớn dường này. Anh muốn phá đi tất cả để xây lại từ đầu. Bình thường anh là một người điềm đạm nhưng anh tin giờ anh khó có thể làm được những điều đó. Bởi con người ta lúc bị dồn vào đường cùng có thể trở nên rất nguy hiểm.
Anh lang thang vô định trên phố, bước chân đưa anh đến một quán rượu. Anh để bản thân đắm chìm trong men say, hy vọng tìm quên những nỗi đau đang dày xéo trái tim mình.
Anh chị yêu nhau từ hồi đại học, trước khi cưới đã có 4 năm yêu đương lãng mạn với bao kỉ niệm đẹp. Cưới nhau được gần 5 năm, có cô con gái nhỏ năm nay gần 4 tuổi, gia đình lúc nào cũng êm ấm. Hai vợ chồng yêu thương nhau, cùng nhau chung vai vun đắp cho tương lai.
Anh thừa nhận gần một năm nay anh mải mê làm ăn, chẳng còn quan tâm để ý đến những cảm xúc, suy nghĩ và chia sẻ với vợ. Cứ nghĩ mình chỉ cần kiếm được nhiều tiền là đủ. Điều đó làm chị cô đơn và chán nản… Lỗi một phần là do anh.
Nửa đêm, điện thoại anh đầy ắp cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn của chị. Chị hỏi anh đang ở đâu, đang làm gì. Chị dặn anh không tha thứ cho chị cũng được nhưng mong anh đừng làm gì tổn hại đến mình!
Rồi anh bỏ về, thản nhiên và bình tĩnh. Nhưng đó chỉ là anh cố tỏ ra cho hai người đó thấy. Khuất khỏi tầm mắt họ, anh không tự chủ được nữa. Cả người run bần bật, tưởng chừng không thể đứng vững. Có ai biết, lúc ấy anh muốn lao đến đấm nát mặt kẻ đã lên giường với vợ mình, muốn gào lên với vợ câu hỏi đang làm anh cồn cào: “Tại sao? Tại sao?....”.
Trong anh sôi sục ý muốn trả thù những kẻ đã phản bội và làm anh đau đớn dường này. Anh muốn phá đi tất cả để xây lại từ đầu. Bình thường anh là một người điềm đạm nhưng anh tin giờ anh khó có thể làm được những điều đó. Bởi con người ta lúc bị dồn vào đường cùng có thể trở nên rất nguy hiểm.
Anh lang thang vô định trên phố, bước chân đưa anh đến một quán rượu. Anh để bản thân đắm chìm trong men say, hy vọng tìm quên những nỗi đau đang dày xéo trái tim mình.
Anh chị yêu nhau từ hồi đại học, trước khi cưới đã có 4 năm yêu đương lãng mạn với bao kỉ niệm đẹp. Cưới nhau được gần 5 năm, có cô con gái nhỏ năm nay gần 4 tuổi, gia đình lúc nào cũng êm ấm. Hai vợ chồng yêu thương nhau, cùng nhau chung vai vun đắp cho tương lai.
Anh thừa nhận gần một năm nay anh mải mê làm ăn, chẳng còn quan tâm để ý đến những cảm xúc, suy nghĩ và chia sẻ với vợ. Cứ nghĩ mình chỉ cần kiếm được nhiều tiền là đủ. Điều đó làm chị cô đơn và chán nản… Lỗi một phần là do anh.
Nửa đêm, điện thoại anh đầy ắp cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn của chị. Chị hỏi anh đang ở đâu, đang làm gì. Chị dặn anh không tha thứ cho chị cũng được nhưng mong anh đừng làm gì tổn hại đến mình!
Đọc những dòng chị nhắn, anh khóc - những giọt nước mắt hiếm hoi của người đàn ông nhưng một khi đã rơi thì cho thấy tổn thương trong lòng nặng nề và bị dồn nén. Sao vợ chồng anh lại đến nông nỗi này khi hai người vẫn còn yêu nhau nhiều như vậy?
Giờ đây anh còn yêu vợ vô cùng nhưng lại không biết cách nào để có thể quên được chuyện đang ám ảnh tâm trí mình. Có lẽ càng yêu nhiều thì càng khó tha thứ và quên?
Cái ngày anh bắt tận tay chị và bồ hú hí tại nhà riêng của chàng "phi công" kia, thế giới trong anh như sụp đổ (Ảnh minh họa).
Một phần con người trong anh đang lên tiếng thúc giục anh: “Ly hôn đi! Kiếm vợ khác! Hãy cho cô ta một bài học vì tội dám cắm sừng chồng!”. Nhưng một con người khác lại nỉ non: “Suy cho cùng thì lỗi cũng có phần tại anh mà, phải không? Cô ấy còn rất yêu anh, chỉ là một phút yếu lòng khi cô đơn thôi. Hãy tha thứ cho cô ấy một lần, hai người hãy làm lại, rồi sẽ hạnh phúc hơn xưa…”.
Đầu anh muốn nổ tung vì những day dứt, giằng xé và đấu tranh nội tâm. Hai luồng ý kiến chẳng cái nào chịu nhường cái nào, liên tục đưa ra những lí lẽ để biện luận cho quan điểm của mình. Tinh thần anh mệt mỏi rã rời, anh vẫn chẳng thể quyết định được mình phải làm thế nào mới phải. Và anh để mặc cho trái tim tự chọn lựa.
Trái tim anh muốn tha thứ cho vợ, muốn cùng chị xây dựng lại từ đầu, vì anh còn yêu chị rất nhiều. Lúc này đây anh thật sự muốn gột bỏ và quên tất cả. Anh muốn coi chuyện đó như một giấc mơ để khi tỉnh dậy chị vẫn là chị của ngày xưa và người thứ 3 ấy chưa từng tồn tại trên đời.
Hạnh phúc gia đình anh không đáng bị vứt đi một cách đơn giản như vậy. Tương lai của con gái anh, gia đình của con anh xứng đáng được cố gắng cứu vãn. Anh có thể chôn vùi lòng tự ái, ngồi nhìn nhận lại tất cả các vấn đề với chị để xây dựng lại những năm tháng đầm ấm yêu thương đã từng có khi xưa.
Không ai muốn gia đình mình tan vỡ, dù là đàn ông hay đàn bà, dù là người phản bội hay người bị phản bội. Không ai muốn con cái mình phải chịu những mất mát, những rủi ro, có cả bố lẫn mẹ sẽ mang lại cho con cái sự bình yên và bảo vệ tốt nhất. Con gái của anh chị chính là sợi dây ràng buộc vĩnh viễn giữa hai người, là cơ hội để anh và chị xây dựng lại gia đình một cách vững chắc.
Không có hạnh phúc nào mà lại không phải hy sinh và chẳng ai quyền hủy hoại cuộc sống của anh và con gái anh cả. Anh sẽ chiến đấu với những kẻ có âm mưu phá hoại gia đình anh và chiến đấu với chính bản thân mình để xây dựng lại cuộc đời anh, cuộc đời chị và vun đắp cho tương lai của con.
Qua đêm nay, sáng mai về anh sẽ nói với vợ rằng anh yêu chị không điều kiện, sẵn sàng tha thứ cho chị. Chỉ cần chị còn tha thiết với gia đình, anh sẽ nguyện quên đi tất cả, đón nhận chị trở về.
Biết rằng quên là rất khó, nhưng anh sẽ cố, cố hết sức. Cho vợ một cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội. Thời gian sẽ là phương thuốc mầu nhiệm mà chúng ta có thể cùng nhau sửa chữa lỗi lầm.
Giờ đây anh còn yêu vợ vô cùng nhưng lại không biết cách nào để có thể quên được chuyện đang ám ảnh tâm trí mình. Có lẽ càng yêu nhiều thì càng khó tha thứ và quên?
Cái ngày anh bắt tận tay chị và bồ hú hí tại nhà riêng của chàng "phi công" kia, thế giới trong anh như sụp đổ (Ảnh minh họa).
Một phần con người trong anh đang lên tiếng thúc giục anh: “Ly hôn đi! Kiếm vợ khác! Hãy cho cô ta một bài học vì tội dám cắm sừng chồng!”. Nhưng một con người khác lại nỉ non: “Suy cho cùng thì lỗi cũng có phần tại anh mà, phải không? Cô ấy còn rất yêu anh, chỉ là một phút yếu lòng khi cô đơn thôi. Hãy tha thứ cho cô ấy một lần, hai người hãy làm lại, rồi sẽ hạnh phúc hơn xưa…”.
Đầu anh muốn nổ tung vì những day dứt, giằng xé và đấu tranh nội tâm. Hai luồng ý kiến chẳng cái nào chịu nhường cái nào, liên tục đưa ra những lí lẽ để biện luận cho quan điểm của mình. Tinh thần anh mệt mỏi rã rời, anh vẫn chẳng thể quyết định được mình phải làm thế nào mới phải. Và anh để mặc cho trái tim tự chọn lựa.
Trái tim anh muốn tha thứ cho vợ, muốn cùng chị xây dựng lại từ đầu, vì anh còn yêu chị rất nhiều. Lúc này đây anh thật sự muốn gột bỏ và quên tất cả. Anh muốn coi chuyện đó như một giấc mơ để khi tỉnh dậy chị vẫn là chị của ngày xưa và người thứ 3 ấy chưa từng tồn tại trên đời.
Hạnh phúc gia đình anh không đáng bị vứt đi một cách đơn giản như vậy. Tương lai của con gái anh, gia đình của con anh xứng đáng được cố gắng cứu vãn. Anh có thể chôn vùi lòng tự ái, ngồi nhìn nhận lại tất cả các vấn đề với chị để xây dựng lại những năm tháng đầm ấm yêu thương đã từng có khi xưa.
Không ai muốn gia đình mình tan vỡ, dù là đàn ông hay đàn bà, dù là người phản bội hay người bị phản bội. Không ai muốn con cái mình phải chịu những mất mát, những rủi ro, có cả bố lẫn mẹ sẽ mang lại cho con cái sự bình yên và bảo vệ tốt nhất. Con gái của anh chị chính là sợi dây ràng buộc vĩnh viễn giữa hai người, là cơ hội để anh và chị xây dựng lại gia đình một cách vững chắc.
Không có hạnh phúc nào mà lại không phải hy sinh và chẳng ai quyền hủy hoại cuộc sống của anh và con gái anh cả. Anh sẽ chiến đấu với những kẻ có âm mưu phá hoại gia đình anh và chiến đấu với chính bản thân mình để xây dựng lại cuộc đời anh, cuộc đời chị và vun đắp cho tương lai của con.
Qua đêm nay, sáng mai về anh sẽ nói với vợ rằng anh yêu chị không điều kiện, sẵn sàng tha thứ cho chị. Chỉ cần chị còn tha thiết với gia đình, anh sẽ nguyện quên đi tất cả, đón nhận chị trở về.
Biết rằng quên là rất khó, nhưng anh sẽ cố, cố hết sức. Cho vợ một cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội. Thời gian sẽ là phương thuốc mầu nhiệm mà chúng ta có thể cùng nhau sửa chữa lỗi lầm.
Dù đã tự tay xé bỏ tờ đơn ly hôn, và tha thứ cho chồng, chị Duyên - một người vợ từng bị chồng phản bội vẫn chưa thể xoá đi được những nỗi đau trong lòng.