Chồng ơi, em đâu muốn nói nhiều

,
Chia sẻ

- Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, chắc không ngày nào em không nói, không đay nghiến, cằn nhằn anh đâu nhỉ?

Đang bỏ gạo vào nồi, tôi quay sang hỏi lại:

- Thế có bao giờ anh tự hỏi mình lý do vì sao như thế chưa?

- Ôi chết, mình dại, chọc vào ổ kiến lửa rồi.

Anh vội vàng đứng dậy như phản xạ có điều kiện. Thấy bộ dạng của anh, tôi không nín được cười:

- Không phải chạy trốn đâu. Nếu hôm nào anh cũng tự giác như hôm nay thì em nói làm gì. Làm như vợ thích nói nhiều lắm không bằng.

Tôi nguýt anh một cái rõ dài, rồi cố nhịn cười, cố gắng không nói thêm câu nào nữa để anh yên tâm nhặt hộ nốt bó rau.

Trong bụng nghĩ thầm: Không biết hôm nay trở trời hay sao, mà chồng tôi lại giúp làm việc nhà. Đúng là lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác nhẹ nhõm, thư thái trong lòng như thế. Không nói ra nhưng tôi thầm ước: Giá như ngày nào cũng như ngày này...

Nhưng rồi niềm vui ngắn chẳng tày gang. Sau bữa cơm, tôi vừa mới quay ra rửa mấy cái bát, quay vào đã không thấy bóng dáng anh đâu nữa. Vậy đấy. Chứng nào, tật đó. Hiện tượng không thể đánh giá được bản chất.

Tranh thủ lúc vợ đang bận, anh đã biến mất dạng. Tôi bấm số điện thoại, ngoài vùng phủ sóng. Biết đích xác anh đang ngồi sát phạt đỏ đen, tôi quyết định đi lôi chồng về. Niềm vui nho nhỏ vừa mới được nhen lên, giờ tắt nhúm bởi một cơn tam bành.

Suốt ngày say sưa với cờ bạc. Có được đồng nào ném vào trò đỏ đen vô bổ. Trong khi vợ bòn mót chắt chiu từng đồng, con cái nheo nhóc, thiếu thốn. Thượng vàng hạ cám đều đổ dồn lên vai vợ. Vậy mà vẫn cứ ung dung bài bạc. Người đâu mà vô tâm, vô cảm. Càng nghĩ càng bực mình.

Nói ra cũng chẳng sung sướng gì. Vừa xấu hổ, nhục nhã với xóm giềng, vừa hao hơi, tốn sức. Nhưng không nói, không được. Đúng là “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”.

Trong khi cơn tức giận về tội bài bạc chưa hết, thì ngày hôm sau hơn chín giờ tối, mới thấy anh lò mò về nhà, gương mặt đỏ gay. Mới bước vào cửa, đã nôn thốc, nôn tháo ra nhà. Nhìn bộ dạng như Chí Phèo của anh, tôi nghiến răng lại: Giá mà có thể ném anh ra ngoài cửa cho cọp nó tha, cho sư tử nó vồ. Giá mà được để mặc cho anh nằm chung với đống thức ăn bầy nhầy hôi hám kia, đêm làm mồi cho bọn muỗi thì hả dạ biết mấy.

Nói thì nói vậy, nhưng khi thấy anh ngất ngưởng định lăn vào giường ngủ, tôi đành phải lao ra, dìu anh lại ghế ngồi. Sau đó lấy nước nóng lau chùi chân tay, mặt mũi sạch sẽ, thay áo quần tươm tất, rồi mới yên tâm để Ngài vào giường nghỉ ngơi. Sau đó tôi lại tiếp tục giải quyết hậu quả anh thải ra. Vừa dọn dẹp, tôi vừa nôn ra mật xanh, mật vàng. Không biết bao nhiêu lần rồi, tôi phải chịu trận theo kiểu đó.

Tôi thật sự sợ hãi mỗi khi nghe ai điện tới rủ anh đi nhậu. Dường như chưa bao giờ anh biết đến hai chữ: từ chối. Thỉnh thoảng tôi cũng thay đổi chiến thuật mời bạn bè anh em tới nhà. Nhưng anh bảo uống bia phải ở quán mới vui.

Trời ạ, người thì mang bao nhiêu bệnh nào là dạ dày, tá tràng, gan nhiễm mỡ, gút. Vậy mà không biết giữ gìn. Uống vào khổ thân đã đành, lại còn làm khổ vợ con. Người ngợm lôi thôi, lếch thếch, bê tha, bệ rạc.

Nhẹ nhàng, khuyên can, van xin, tức giận cũng có, nhưng đều vô ích. Mỗi khi anh đi nhậu là tôi bắt đầu sởn gai óc. Nếu có ngăn cản, cằn nhằn cho đỡ tức, thì mang tiếng lắm mồm. Vợ con không biết điều, có niềm vui cỏn con của chồng cũng muốn tước đoạt.

Ngày tháng cứ vô tình trôi qua. Không biết một tuần thì hết mấy ngày anh đi nhậu nhẹt, cờ bạc. Một tháng có bao nhiêu ngày anh dành cho vợ con. Một năm có ba trăm sáu mươi lăm ngày, ngày nào anh không có lỗi. Đó là chưa kể đến những việc lặt vặt, cách cư xử vô tình, hời hợt khác trong cuộc sống hàng ngày. Hiền với Bụt, ai hiền với Ma. Chồng ơi, thật sự em không muốn nói nhiều! 

Theo Phụ nữ Việt Nam
Chia sẻ