Chồng đi xa, tôi bị mẹ chồng "canh giữ"
Tôi thấy mình không khác gì bị tù treo, đi đâu một bước cũng bị theo dõi. Cuộc sống vốn đã cô đơn vì phải xa chồng càng trở nên nặng nề.
Tôi 28 tuổi, công tác tại một trường đại học ở Hà Nội. Mặc dù mới lấy chồng hơn hai năm nhưng tôi đã thấy mình ngu dại khi tự trói mình vào hôn nhân, bởi từ khi kết hôn, những ngày vui của tôi chẳng đáng là bao so với những ngày ấm ức, buồn tủi.
Cưới được mấy tháng, chồng tôi đi du học. Sống cùng bố mẹ, ông bà nội chồng và vợ chồng anh trai chồng trong một tòa nhà lớn, tôi tủi thân vì những người khác trong nhà dù già hay trẻ đều có đôi có cặp, còn tôi bé nhỏ nhất, lại vừa chân ướt chân ráo đến, đã thui thủi một mình. Tệ hơn nữa là tôi cảm thấy lạc lõng giữa họ, những con người kiêu kỳ đó nhìn tôi như một người ở đẳng cấp dưới. Tôi là gái tỉnh lẻ, không có gì nổi bật, trong khi anh là trai thủ đô, vừa đẹp vừa con nhà khá giả. Khi chồng tôi ở nhà, mọi người còn ra vẻ quan tâm, độ lượng với tôi, nhưng khi anh đi vắng, họ như muốn lờ tôi đi.
Tôi viết mail yêu cầu chồng thuyết phục bố mẹ cho ra ở riêng khi anh về chơi. Đây là một chuyện động trời, vì tuy bố mẹ chồng tôi thừa tiền mua nhà cho mỗi con trai nhưng đến giờ, tất cả đều phải sống chung. Nhưng chồng tôi quá kiên quyết, và ông bà vẫn chiều con út (cũng vì chiều anh nên họ mới đồng ý cho cưới tôi) nên cuối cùng, anh được phép mua một căn hộ chung cư nhỏ. Chuyển nhà được một tuần thì anh đi.
Lại cô đơn, nhưng tôi sung sướng vì cuộc sống sẽ dễ thở hơn nhiều, tôi có thể làm những gì mình muốn, có thể đi chơi, thăm bạn bè. Nhưng tôi đã mừng hơi sớm. Hầu như ngày nào cũng vậy, cứ sau giờ làm việc là mẹ chồng gọi điện vào số cố định nhà tôi để hỏi han, nhưng thực chất là kiểm tra tôi có về đúng giờ không. Nếu không thấy nghe máy, sau đấy kiểu gì bà cũng hoạnh họe, nhắc nhở rất khó chịu, giống như nhắc nhở một đứa hư hỏng. Sang nhà mới một thời gian, tôi phát hiện ra mẹ chồng nhờ một người quen, trông xe ở tầng một, để mắt đến tôi, nên tôi về lúc mấy giờ, đưa ai về chơi bà đều biết rõ, và bà tỏ ý không bằng lòng nếu tôi để bạn ngủ lại.
Tôi thấy khổ quá. Tôi không hiểu nổi tại sao mẹ chồng lại đối xử với mình như vậy, không hiểu cấm cung tôi thì bà được lợi gì. Bà biết thừa tôi không buông thả hay làm gì sai cơ mà. Buồn hơn là bây giờ chồng tôi không muốn nghe vợ than thở nữa, có lẽ vì nghe mãi cũng chán tai mà chẳng làm được gì. Có hôm anh cáu tôi, bảo đã làm hết sức để tôi được ở riêng rồi, anh trai và chị dâu cũng muốn ra riêng mà có được đâu, giờ tôi phải biết chịu đựng chứ.
Đứa bạn thân thì bảo, tôi phải biết phản kháng thì nhà chồng mới tôn trọng, hoặc ít ra cũng để cuộc sống của mình trở nên dễ chịu hơn trong khi không ai vì mình cả. “Mày cứ đi chơi, cứ về muộn, bà ấy mắng thì cứ vâng dạ rồi việc mình mình làm, chủ nhật thì không nhất thiết hôm nào cũng sang, lâu dần bà ấy cũng quen thôi”, nó xui thế. Thực sự tôi thấy nó có lý, nhưng tôi sợ mẹ chồng sẽ làm loạn lên và chồng tôi chưa chắc đã đứng về phía vợ.