Chồng chỉ thương mỗi vợ

,
Chia sẻ

Em có quá tham lam không khi cứ đòi hỏi sự hoàn thiện ở anh – một người đàn ông vốn đã rất hiền lành, giỏi giang, hết lòng yêu thương, săn sóc vợ.

Em rất tự hào về anh và thầm cảm ơn ông Tơ, bà Nguyệt đã ưu ái với em. Nhưng, cũng chính vì xem anh là một người hoàn hảo nên em đã cảm thấy khó chịu khi anh chỉ tốt với em, còn với những người ngoài thì… Em gợn buồn khi nhận ra anh chỉ là người chồng tốt chứ không phải là người tốt. Những cuộc cãi vã, bất đồng của hai đứa chỉ toàn xoay quanh chuyện người dưng, thậm chí là những người ở tận đâu đâu. Em muốn tình yêu của anh rộng hơn, vươn đến những người khác trong cuộc sống. Nhưng, hình như đó không phải là điều anh đang muốn hướng tới.
 

Có lần, em không cầm được nước mắt khi xem những thước phim về đồng bào bị lũ lụt ở miền Trung. Gia đình tan tác, kẻ mất người còn, những đứa trẻ sớm mồ côi ngồi khóc bên bàn thờ... Anh bất ngờ bấm remote chuyển sang kênh khác, lạnh lùng nói: “Em rỗi hơi ngồi khóc người dưng”. Vừa lúc đó, có một bác ở phường gõ cửa kêu gọi quyên góp ủng hộ đồng bào bị lũ lụt, anh nhăn nhó, than nghèo kể khổ để đuổi khéo bác. Cuối cùng, anh chỉ chìa ra ít tiền lẻ, dù em đã bảo mình nên đóng góp nhiều hơn. Sự ích kỷ, thờ ơ trước nỗi đau của người khác của anh khiến em nhớ lại thuở mới yêu nhau. Anh đã từ chối chở một em bé ăn xin bị sốt cao đến bệnh viện dù mẹ nó van xin, chỉ lo giục em lên xe để chở đến trường cho kịp giờ học. Anh dành cho em tất cả những điều lợi, những điều tốt đẹp, nhưng tất cả có ý nghĩa gì khi em đã ngồi thẫn thờ suốt buổi học vì lo lắng cho đứa bé.

Tháng rồi, nhà mình tổ chức đi du lịch biển Nha Trang. Tiện nghi và cảnh quan ở đây đúng là “thiên đường”. Khi chuẩn bị ra biển tắm, nhỏ Bông - con chị Hai nán lại tắt máy lạnh, khóa nước, tắt tivi và dọn chỗ thức ăn anh đã làm rơi vãi trên sàn nhà… thì anh phì cười: “Con nhỏ này chắc không khá nổi, chẳng biết hưởng thụ là gì. Ở thiên đường ai lại vất vả như vậy? Chuyện đó để mấy người phục vụ lo. Trách nhiệm của họ là như thế. Chẳng lẽ mình trả tiền cho người ta ngồi không à?”. Khi người phục vụ đáng tuổi mẹ mình lỡ tay làm vỡ lọ hoa của em, anh đã mắng nhiếc bà bằng những lời rất nặng nề. Em nghẹn lời khi anh buộc bà ấy phải móc tiền túi ra đền. Em cương quyết không nhận, bỏ ra biển đứng một mình để phản đối anh. Sau chuyến du lịch về, hình ảnh của anh trong em đã ít nhiều sứt mẻ.

Nhiều lần em muốn tâm sự chuyện đời em cho anh nghe nhưng sợ lại chạm đến vấn đề nhạy cảm – người dưng. Anh đâu biết, người vợ mà anh rất mực yêu thương tưởng đã chết cách đây 10 năm vì tai nạn giao thông. May mà em được ba người lạ cho máu để cứu sống, trong một ca mổ đã bảy phần chết. Nếu họ quay lưng đi, bỏ mặc em, giờ đã chẳng có em để anh yêu chiều, ôm ấp.

Anh lớn lên lành lặn, suôn sẻ, anh chưa từng trải nghiệm thì làm sao hiểu được tình người đáng quý biết chừng nào. Cũng sẽ có lúc nào đó trong đời, anh buộc phải nhận sự giúp đỡ hào hiệp của một người không quen biết. Nhưng ngay lúc này đây, anh hãy tập mở lòng, san sẻ để sau này, anh sẽ không phải mặc cảm, hối tiếc vì tự thấy mình không xứng đáng với sự hy sinh của người khác. Em sẽ rất vui khi anh là hiệp sĩ giữa đời thường, biết “thương người như thể thương… em”. Khi đó, tình yêu anh dành cho em mới thực sự đầy đặn.

Dạ Hương (Q.4)
Theo PNO
Chia sẻ