Chồng chỉ biết đưa tiền lương cho vợ
Quang căn giờ rồi thong thả tay cầm tờ báo xuống phòng ăn, tranh thủ đọc nếu như cơm chưa chín, không ta thán một câu: Vợ cho ăn gì cũng được, cơm nấu chậm một chút cũng chẳng sao.
Ở cơ quan, ai cũng bảo Tâm tốt số, lấy được ông chồng hiền lành, một lòng một dạ với gia đình, tiền kiếm được bao nhiều đều đưa hết cho vợ, chẳng la cà quán xá, đến thuốc lá rượu bia cũng không.
Nghe mọi người nói vậy, Tâm chỉ cười trừ, không bác bỏ cũng không phủ nhận. Quả thực, Quang là một người hiền lành, đức độ, hết việc ở cơ quan là về nhà luôn, tiền lương chỉ bớt lại để tiêu vặt còn đâu là đưa hết cho vợ quản lý. Nhưng giá như Quang biết thông cảm và chia sẻ đôi chút việc nhà với vợ thì tốt biết mấy, giá như Quang bớt vô tâm đi một chút, giá như...
Tâm thầm ao ước! Sáng sáng, Quang thức dậy chỉ chăm chăm lo phần vệ sinh cá nhân xong là sửa soạn quần áo đi làm. Xong đâu đấy, anh ngồi sẵn vào bàn ăn chờ vợ phục vụ bữa sáng. Nếu vợ chưa chuẩn bị kịp, Quang kiên nhẫn ngồi xem TV hoặc đọc báo.
Chiều về, Tâm tranh thủ tạt vào chợ mua thức ăn rồi đến trường đón con gái lớn và hai mẹ con cùng đi đón em. Về đến nhà, Tâm một mình vừa tắm rửa cho hai chị em vừa cơm nước cho cả nhà. Trong khi đó Quang bao giờ cũng về nhà sớm hơn vợ con, tắm gội xong là lên phòng đóng kín cửa bật nhạc, xem TV trong lúc chờ cơm chiều, mặc kệ vợ một mình lụi hụi nấu cơm.
Quang căn giờ rồi thong thả tay cầm tờ báo xuống phòng ăn, tranh thủ đọc nếu như cơm chưa chín, không ta thán một câu: Vợ cho ăn gì cũng được, cơm nấu chậm một chút cũng chẳng sao, nhà cửa bừa bộn đã có vợ lo. Quang cứ phó thác hết việc nhà cho vợ.
Đôi lúc vợ có nhờ làm việc gì, anh cũng chỉ làm qua quýt, lấy lệ. Tuyệt nhiên, nếu vợ không gợi ý, không bao giờ anh chịu đụng tay đụng chân vào việc gì. Nếu Tâm có nhắc nhở thì anh lại cười trừ, biện hộ rằng “toàn việc của phụ nữ, anh là đàn ông biết gì mà làm, mà có làm cũng chẳng ra gì, thôi thì em làm rốn lên một chút cho xong...”.
Nghe vậy, Tâm chỉ biết thở dài. Tiền lương hàng tháng, Quang chỉ bớt lại chút ít để tiêu vặt còn đâu anh đưa hết cho vợ, tiền sinh hoạt của cả nhà thiếu đủ ra sao anh cũng chẳng quan tâm, không bao giờ Quang hỏi vợ chuyện tiền nong. Ngay cả chuyện quà biếu cho ông bà nội ngoại vào những dịp lễ Tết, thăm hỏi họ hàng, Quang cũng chẳng bao giờ lưu tâm, cho rằng mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đã có vợ lo, tiền lương anh đưa hết cho vợ rồi còn gì.
Ngày sinh nhật của vợ và các con, Quang cũng chẳng bao giờ tự mình đi mua quà tặng, anh luôn bảo Tâm “tiền em giữ nên muốn mua gì cho bản thân và các con thì cứ tự ý mua nhé, anh là đàn ông mấy chuyện quà tặng không biết đâu mà lần...”.