Có là người tốt đến đâu thì tôi vẫn bị coi như kẻ xa lạ ở nhà chồng...
Cho tới ngày hỏi chồng, được anh kể lại chuyện xưa, tôi bỗng dưng thấy khâm phục chị.
Lúc nhận nhà để kinh doanh thì chị chồng khóc lóc cảm ơn tôi ghê lắm, mới 4 tháng thôi chị đã lật mặt không ngờ!
Tôi hỏi tại sao lại làm như vậy, em dâu thản nhiên đáp: "Mẹ chị chỉ xứng đáng được vậy thôi!".
Tôi từng nghĩ: "Làm em dâu của chị chắc sướng, có người tâm lý, học được bao nhiêu điều". Nhưng tôi sai rồi.
Ghen tị với đống phong bì mà tôi cầm trên tay, chị chồng còn cao giọng bảo: "Em dâu giàu thế thì đem hết tiền mừng ra mà bao cỗ cả họ nhỉ?".
Tôi vừa bênh chị chồng 2 câu, các chị em họ liền quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lẫm.
Tôi lúc đấy tuyên bố thẳng thừng tôi sẽ đóng tiệm, không buôn bán gì hết nữa. Mà có muốn cũng chả làm ăn nổi với cái nhà này.
Đêm đó, tôi ôm bụng bầu khóc trong phòng, tự hỏi mình có nên ở lại ngôi nhà này thêm nữa không?
Tôi rất ghét người khác dạy đời mình, đặc biệt lại còn là người ít tuổi hơn mình.