Bỏ vì quá nhàm chán
Có mơ Thảo cũng không nghĩ được Đại lại bỏ cô. Thảo là cô gái đẹp. Đại phải vất vả lắm mới đánh bại được các đối thủ, vậy mà mới yêu nhau hơn một năm anh đã hững hờ.
Ờ, thời gian yêu nhau là thời gian tìm hiểu. Không hợp thì chia tay là chuyện rất bình thường. Chia tay Đại, Thảo chẳng lo gì không có người yêu nhưng lòng tự ái và tính sĩ diện của Thảo không chấp nhận bị Đại bỏ rơi. Không hợp nhau - thì đã rõ, nhưng điều rất rõ ấy Đại nhận ra ngay từ đầu và cũng đã có lần Đại nói: “Sự khác biệt giữa anh và em chính là điều hấp dẫn anh, để anh yêu em và muốn có em bằng được như nửa khiếm khuyết cần được làm đầy...”
Đại không biết từ khi nào, chỉ thấy tình yêu cứ mất dần trong anh. Anh không thấy háo hức yêu đương, chỉ thấy mệt mỏi và chán ngán. Cảm giác chán đè bẹp mọi cảm xúc, nó làm anh bức bối, rã rời vì yêu. Thảo không thay đổi, cô vẫn hay nũng nịu, đỏng đảnh, vẫn ưa hình thức, sĩ diện,... Chỉ có Đại là khác.
Ngày xưa anh yêu sự nũng nịu của Thảo vì nó cho anh cơ hội galăng, được thể hiện tình cảm, còn giờ đây anh lại thấy gờn gợn trong lòng một cảm giác khó chịu. Có hôm trời mưa, tuy không to nhưng cũng đủ rát mặt, vậy mà Thảo nũng nịu gọi điện bảo: “Em buồn quá, anh đến đưa em đi chơi mưa cho lãng mạn đi...” Lại có hôm Đại ốm, người còn đang hầm hập, Thảo không ngủ được gọi điện đến buôn dưa lê, không nghe tiếng Đại ậm ừ, Thảo lại hỏi: Anh ngủ à? Nói “Không” cũng giận...
Trước mặt bạn bè Thảo càng thích nũng. Lắm lúc Đại thấy ngại vô cùng khi ở chỗ đông người Thảo nũng nịu: Anh lấy cho em quả quýt (mặc dù đĩa quýt để ngay trước mặt). Anh bóc cho em đi, em vừa sửa móng tay... Thảo còn há cái miệng xinh xinh ra để Đại đút múi quýt chứ không cầm tay.
Ăn liên hoan cũng thế. Thảo cứ gẩy gót: Anh lấy cho em cái này, anh ăn hộ em cái kia... Bạn bè quen thì kêu lên: “Cô nàng nũng vừa thôi. Hắn đâu có phải là nô lệ của mình...” Nhưng những người không quen thì nhìn Thảo với ánh mắt khó chịu khiến Đại thấy ngượng.
Tệ hơn là đến nhà Đại mà Thảo cũng không hề ý tứ, cứ mang thói nũng nịu ấy diễn trước mặt mẹ và em gái Đại. Mọi người đã yên vị vào bàn ăn, Thảo nhìn ngó rồi nói: “Anh lấy cho em bọc khăn giấy ướt ở trong túi của em đi...” Mặt mẹ Đại lạnh băng. Mắt cô em nhíu lại. Còn Đại thì lúng túng đứng lên.
Lại: “Cháu không uống được bia đâu ạ. Anh cho em cốc nước lọc, anh Đại...” Đại đặt cốc nước xuống mặt bàn, định ngồi xuống thì Thảo lại nũng nịu: “Anh cho em đá...”
Chiều khách cũng phải. Nhưng đến đoạn: Sao anh gắp cho em miếng thịt mỡ thế, em chẳng ăn đâu... Anh gỡ xương cá cho em cơ... thì cô em gái của Đại đáo để, nói:
- Chị Thảo ơi, ở nhà chị thì ai mớm cơm cho chị? Anh Đại nhà em bẩn lắm, sáng nay chưa đánh răng đâu đấy, chị đừng dại mà để anh ấy mớm cơm... Thảo về rồi, bố chẳng nói gì nhưng giặc bên Ngô nói:
- Anh muốn chết vì làm nô lệ thì hãy cưới cô Công chúa ấy về làm vợ... Mẹ thì lặng lẽ:
- Nó không hợp với con và không hợp với nhà ta. Nếu nó không thay đổi thì về làm dâu nhà mình là khổ nó khổ con... Con nghĩ kỹ đi...
Có mấy người sáng suốt được khi yêu. Dù có nghĩ kỹ đến mấy thì lý trí cũng không thể bảo được trái tim ngừng đập những nhịp yêu thương khi họ còn yêu. Yêu nhau củ ấu cùng tròn – nhưng củ ấu cứ cố tình khoe gai nhọn thì làm sao người yêu dám bảo nó tròn. Không vì lời khuyên của mẹ, không vì lời nói của em, tình yêu cứ nhạt dần trong trái tim Đại chính vì tính cách Thảo.