Biết vợ tháng nào cũng gửi tiền về cho nhà ngoại mà tôi phải im lặng, vì sợ cô ấy tức lên liền ly hôn
Tôi là một người chồng làm ra tiền nhưng không được biết tiền đi đâu.
Mỗi tháng lương tôi hơn hai chục triệu, không nhiều nhưng cũng đủ sống nếu vợ chồng tôi biết vun vén. Nhưng tiếc là từ mấy năm nay, tiền bạc trong nhà chưa bao giờ là chuyện đơn giản.
Vợ tôi tên Trinh, làm kế toán trong một công ty xây dựng. Cô ấy tháo vát, giỏi ăn nói và đặc biệt khéo chăm lo gia đình. Sáng nào cô ấy cũng dậy sớm chuẩn bị cơm nước cho chồng con, chiều về lại đón con rồi lo dọn dẹp nhà cửa. Ai nhìn vào cũng bảo tôi sướng, có được người vợ hiền, chu toàn, thật lòng mà nói, tôi cũng nghĩ mình may mắn.
Chỉ là tháng nào Trinh cũng gửi tiền về nhà mẹ đẻ. Lúc thì bảo mẹ bệnh, lúc thì nói em trai thất nghiệp, khi thì viện cớ sửa lại nhà bếp cho bố mẹ. Ban đầu tôi không nghĩ nhiều vì tôi cũng quý nhà vợ, nhưng càng về sau, tôi càng thấy bất ổn.
Có tháng cô ấy rút gần 10 triệu từ tài khoản chung. Tôi hỏi, cô ấy mắng: "Tiền em làm ra, em có quyền lo cho bố mẹ em chứ. Hay là anh muốn em cắt đứt với bên ngoại để chăm mỗi nhà chồng".
Tôi ghét cãi nhau nên khi vợ nói vậy, tôi liền im lặng. Tôi sợ Trinh buồn, sợ cô ấy khóc, sợ những ngày lạnh lẽo khi vợ chồng không nói với nhau một câu.
Mẹ tôi biết chuyện, bà tức đến nỗi "xì khói". Có lần bà bảo: "Nó lo nhà ngoại thì cũng phải có chừng mực. Vợ chồng sống với nhau, còn con cái, phải biết bên nào quan trọng hơn chứ. Con không nói, không dám phản ứng, để vợ lấn tới mãi thì sau này khổ".
Tôi chỉ ngồi nghe, lòng thì nghĩ nếu tôi lên tiếng, vợ bỏ đi thật thì sao?

Ảnh minh họa
Tôi đã quen với việc có bữa cơm nóng mỗi tối, quen với việc quần áo gấp gọn từng ngăn, quen với một người phụ nữ nhắc tôi đi khám bệnh, tra cứu hộ tôi những thứ tôi dự định mua, những cái tôi nên ăn, nên kiêng... Tôi sống kiểu người ta bảo "chỉ cần lo đi làm, còn lại để vợ tính". Nhưng chính vì "vợ tính" mà tôi không có quyền ý kiến nữa.
Tôi từng thử góp ý nhỏ nhẹ rằng nếu Trinh gửi tiền về cho bố mẹ thì nên bàn với tôi một tiếng. Nhưng cô ấy gắt: "Em không ăn bám ai cả. Em không tiêu hoang. Em chỉ lo cho gia đình mình và cho bố mẹ em như anh lo cho bố mẹ anh đấy thôi".
Đúng là cô ấy không sai. Nhưng tôi thì sao? Tôi thấy mình dần bị gạt ra ngoài mọi quyết định. Một người chồng làm ra tiền nhưng không được biết tiền đi đâu.
Tôi sợ nếu nói nhiều, vợ tôi sẽ thu dọn đồ, dẫn con đi, để lại tôi với căn nhà lạnh lẽo. Tôi từng có bạn bè ly hôn, từng thấy cảnh con nhỏ bị giành giật, từng nghe tiếng đàn ông uống rượu khóc giữa đêm vì mất vợ, mất con. Tôi không muốn mình như thế.
Tôi không biết mình đang đúng hay sai. Liệu có phải đàn ông thì phải có tiếng nói hay chỉ cần giữ được gia đình yên ấm là đủ? Tôi nên tiếp tục im lặng để được vợ yêu thương hay nên lên tiếng để lấy lại phần làm chồng, quản lý tiền bạc?