Bé 3 tuổi chết vì cứu em: “Em Đạt sống rồi, Tâm ơi…”
“Bé Đạt có thể tuần sau sẽ được ra viện. Mừng cho bé bao nhiêu, em lại xót lòng khi nghĩ tới bé Tâm bấy nhiêu…”
Chiều đông cuối cùng của năm 2011, tôi nhận được điện thoại của chị Lê Thị Hồng Chi, mẹ của bé Tâm - cháu bé trong bài viết “Bé 3 tuổi tử vong vì cứu em khỏi ong đốt” thông báo rằng, bé Đạt hiện nay sức khỏe đã hồi phục khá tốt. Bé đã đòi ăn và uống được nhiều sữa. Bé tỉnh táo nhiều và hay khóc đòi mẹ. Đáng lẽ ra hôm nay, bé sẽ được đưa ra khỏi phòng hồi sức cấp cứu nhưng do là ngày nghỉ, nên bác sĩ cho bé nằm đến thứ hai sẽ cho bé ra phòng của bệnh nhân thường.
“Em mừng quá chị ơi, bé Đạt giờ tỉnh táo gần như bình thường. Bé uống được nhiều sữa. Em gọi điện về báo cho chồng, chồng em cũng mừng lắm, bảo có lẽ bé Tâm phù hộ em nó tai qua nạn khỏi. Bác sĩ nói, có thể trong tuần sau, bé Đạt sẽ được xuất viện”- Chị Chi rưng rưng cho biết.
Mừng vì bé Đạt sắp khỏi bệnh bao nhiêu, chị Chi lại càng xót lòng khi nghĩ tới đứa con gái ba tuổi rưỡi của mình bấy nhiêu. Chị vẫn không hình dung được mới đó mà đã vĩnh viễn phải rời xa đứa con gái đáng yêu của mình. “Mới hơn 3 tuổi mà cháu làm được nhiều việc lắm chị ơi. Cháu biết trông em, dọn nhà cửa giúp bố mẹ. Em định sang năm sẽ cho bé đi học mẫu giáo, vậy mà…”- Nói đến đây, chị Chi nghẹn ngào không nói ra lời.
Hiện anh Thành - bố bé Tâm vẫn chưa đi làm trở lại. Anh chưa thể yên tâm làm được gì khi bé Đạt vẫn còn nằm viện. Với lại anh phải chăm sóc bé lớn đang học lớp 4 và hương khói cho bé Tâm. “Bé Tâm mới mất, vợ chồng em thương bé quá. Muốn có người ở nhà hương khói để bé đỡ hiu quạnh. Chồng em cũng nói là chưa thể quen được từ nay không có bé Tâm. Gia đình em đã xây phần mộ của bé luôn trong vườn nhà, để mỗi khi ra vào còn nhìn thấy con. Khi nào bé Đạt ra viện, em sẽ trồng thật nhiều hoa quanh mộ cho bé, vì lúc còn sống, bé thích hoa lắm” - Nói chuyện với tôi, nhưng giọng người mẹ như lạc vào cõi xa xăm nào đó.
Chị Chi bảo, từ hôm bé Tâm mất, đêm nào chị cũng mong được ngủ mơ thấy con, nhưng vẫn chưa gặp được bé: “Chị ơi, chắc bé biết em sợ ma nên thương mẹ. Nhưng em nhớ bé lắm, chỉ mong ngủ mơ thấy bé, được nó dụi đầu vào lòng mẹ như thuở nào. Nó còn nhỏ nhưng biết nhường nhịn em lắm chị ơi, biết để ý xem khi nào bố mẹ mệt thì hỏi han và bày trò để bố mẹ vui. Càng nghĩ tới con, ruột gan em như có lửa đốt."
"Nợ ân tình, em trả cả đời không hết"
Người mẹ trẻ luôn cảm thấy day dứt vì lời hứa với bé chị chưa thực hiện được thì bé đã vội ra đi. Chị hứa với con sẽ mua cho bé bộ đồ mới đi ăn cưới người họ hàng: “Lúc trên đường tới viện, người cháu cứ lịm dần, thỉnh thoảng em phải lay cháu nhưng nó chỉ mở mắt nhìn mẹ một lát rồi lại nhắm nghiền. Lên đến bệnh viện, cháu có vẻ tỉnh táo hơn, đòi uống sữa, đòi đi tiểu. Rồi bé kêu khó thở. Bác sĩ khám, cho bé thở ôxy và yêu cầu chuyển ngay hai bé lên bệnh viện Nhi Đồng II. Đến cổng bệnh viện, tự nhiên em thấy bé Tâm khóc gọi mẹ. Em mừng quá, tưởng sức khỏe bé đã khá hơn. Em còn nựng con: “Con ngoan rồi má mua áo mới cho đi ăn cưới”. Bé gật nhẹ đầu ra chiều vui vẻ. Nhưng sau đó chỉ 15 phút, bé ngưng thở. Lúc đó em khuỵu xuống, không biết gì nữa. Thế là áo mới mẹ mua, bé Tâm không mặc được nữa rồi”- Chị Chi bật khóc nức nở.
Chị Chi tâm sự, trong những ngày nhà chị gặp hoạn nạn, động viên lớn nhất đối với gia đình chị là sự quan tâm của bà con lối xóm và cả những bạn đọc gần xa. Chị phải trông bé Đạt ở trong viện, ở nhà bà con người góp viên gạch, người góp vôi, vữa, xi măng để xây mộ cho bé Tâm. Còn chị ở bệnh viện, liên tục nhận được điện thoại hỏi thăm, động viên, nhiều người còn vào tận nơi để giúp đỡ mẹ con chị: “Nhiều chị không quen biết, nhưng khi gặp nhau, chúng em cứ ôm nhau khóc hoài. Có chị tâm sự, bé Tâm bằng tuổi con của chị ấy, dù nhà ở xa nhưng chị phải vào thăm mẹ con em bằng được. Khi hoạn nạn, em mới biết trên cuộc đời, còn nhiều người tốt lắm chị ạ. Nợ ân tình này cả đời vợ chồng em cũng không trả nổi”.
Trong câu chuyện với tôi, chị Chi cứ dặn đi dặn lại: “Chị nhớ gửi lời cảm ơn của gia đình em tới mọi người giúp em. Cháu Đạt được cứu sống cũng là nhờ tấm lòng của bà con gần xa. Khi cháu Đạt được xuất viện, nhất định em lại gọi điện nhờ chị cảm ơn mọi người một lần nữa chị nhé. Ơn cứu mạng cháu, gia đình em không bao giờ quên”.
Lời cảm ơn chân thành của chị Chi nghe sâu thẳm nỗi buồn của một người mẹ mới mất con, nhưng cũng ẩn chứa trong đó niềm tin yêu cuộc sống mãnh liệt. Bởi trong cuộc đời này, tình người còn chứa chan.
Sự việc xảy ra lúc 12h30 ngày 23/12, nhà bị mất điện, chị của bé Đặng Tấn Đạt ở tổ 14, khu phố Hải Hoà, thị trấn Long Hải, huyện Long Điền (Bà Rịa – Vũng Tàu) mắc võng cho em ở bóng mát dưới tán cây ngủ. Trời gió lớn làm một tổ ong bò vẽ rơi gần bé Đạt.
Bé Đặng Ngọc Thanh Tâm 3 tuổi rưỡi là chị ruột của Đạt thấy em mình bị ong đốt chạy ra ôm em chạy. Ong đốt 36 nốt làm bé Tâm làm bé mât đêm cùng ngày tại bệnh viện. Bé Đạt bị đốt hơn 30 nốt, hiện đang điều trị tại Bệnh viện Nhi Đồng II và đang hồi phục khá tốt.
“Em mừng quá chị ơi, bé Đạt giờ tỉnh táo gần như bình thường. Bé uống được nhiều sữa. Em gọi điện về báo cho chồng, chồng em cũng mừng lắm, bảo có lẽ bé Tâm phù hộ em nó tai qua nạn khỏi. Bác sĩ nói, có thể trong tuần sau, bé Đạt sẽ được xuất viện”- Chị Chi rưng rưng cho biết.
Mừng vì bé Đạt sắp khỏi bệnh bao nhiêu, chị Chi lại càng xót lòng khi nghĩ tới đứa con gái ba tuổi rưỡi của mình bấy nhiêu. Chị vẫn không hình dung được mới đó mà đã vĩnh viễn phải rời xa đứa con gái đáng yêu của mình. “Mới hơn 3 tuổi mà cháu làm được nhiều việc lắm chị ơi. Cháu biết trông em, dọn nhà cửa giúp bố mẹ. Em định sang năm sẽ cho bé đi học mẫu giáo, vậy mà…”- Nói đến đây, chị Chi nghẹn ngào không nói ra lời.
Ngôi mộ bé Đặng Ngọc Minh Tâm trong vườn nhà.
Hiện anh Thành - bố bé Tâm vẫn chưa đi làm trở lại. Anh chưa thể yên tâm làm được gì khi bé Đạt vẫn còn nằm viện. Với lại anh phải chăm sóc bé lớn đang học lớp 4 và hương khói cho bé Tâm. “Bé Tâm mới mất, vợ chồng em thương bé quá. Muốn có người ở nhà hương khói để bé đỡ hiu quạnh. Chồng em cũng nói là chưa thể quen được từ nay không có bé Tâm. Gia đình em đã xây phần mộ của bé luôn trong vườn nhà, để mỗi khi ra vào còn nhìn thấy con. Khi nào bé Đạt ra viện, em sẽ trồng thật nhiều hoa quanh mộ cho bé, vì lúc còn sống, bé thích hoa lắm” - Nói chuyện với tôi, nhưng giọng người mẹ như lạc vào cõi xa xăm nào đó.
Chị Chi bảo, từ hôm bé Tâm mất, đêm nào chị cũng mong được ngủ mơ thấy con, nhưng vẫn chưa gặp được bé: “Chị ơi, chắc bé biết em sợ ma nên thương mẹ. Nhưng em nhớ bé lắm, chỉ mong ngủ mơ thấy bé, được nó dụi đầu vào lòng mẹ như thuở nào. Nó còn nhỏ nhưng biết nhường nhịn em lắm chị ơi, biết để ý xem khi nào bố mẹ mệt thì hỏi han và bày trò để bố mẹ vui. Càng nghĩ tới con, ruột gan em như có lửa đốt."
"Nợ ân tình, em trả cả đời không hết"
Người mẹ trẻ luôn cảm thấy day dứt vì lời hứa với bé chị chưa thực hiện được thì bé đã vội ra đi. Chị hứa với con sẽ mua cho bé bộ đồ mới đi ăn cưới người họ hàng: “Lúc trên đường tới viện, người cháu cứ lịm dần, thỉnh thoảng em phải lay cháu nhưng nó chỉ mở mắt nhìn mẹ một lát rồi lại nhắm nghiền. Lên đến bệnh viện, cháu có vẻ tỉnh táo hơn, đòi uống sữa, đòi đi tiểu. Rồi bé kêu khó thở. Bác sĩ khám, cho bé thở ôxy và yêu cầu chuyển ngay hai bé lên bệnh viện Nhi Đồng II. Đến cổng bệnh viện, tự nhiên em thấy bé Tâm khóc gọi mẹ. Em mừng quá, tưởng sức khỏe bé đã khá hơn. Em còn nựng con: “Con ngoan rồi má mua áo mới cho đi ăn cưới”. Bé gật nhẹ đầu ra chiều vui vẻ. Nhưng sau đó chỉ 15 phút, bé ngưng thở. Lúc đó em khuỵu xuống, không biết gì nữa. Thế là áo mới mẹ mua, bé Tâm không mặc được nữa rồi”- Chị Chi bật khóc nức nở.
Chị Chi tâm sự, trong những ngày nhà chị gặp hoạn nạn, động viên lớn nhất đối với gia đình chị là sự quan tâm của bà con lối xóm và cả những bạn đọc gần xa. Chị phải trông bé Đạt ở trong viện, ở nhà bà con người góp viên gạch, người góp vôi, vữa, xi măng để xây mộ cho bé Tâm. Còn chị ở bệnh viện, liên tục nhận được điện thoại hỏi thăm, động viên, nhiều người còn vào tận nơi để giúp đỡ mẹ con chị: “Nhiều chị không quen biết, nhưng khi gặp nhau, chúng em cứ ôm nhau khóc hoài. Có chị tâm sự, bé Tâm bằng tuổi con của chị ấy, dù nhà ở xa nhưng chị phải vào thăm mẹ con em bằng được. Khi hoạn nạn, em mới biết trên cuộc đời, còn nhiều người tốt lắm chị ạ. Nợ ân tình này cả đời vợ chồng em cũng không trả nổi”.
Trong câu chuyện với tôi, chị Chi cứ dặn đi dặn lại: “Chị nhớ gửi lời cảm ơn của gia đình em tới mọi người giúp em. Cháu Đạt được cứu sống cũng là nhờ tấm lòng của bà con gần xa. Khi cháu Đạt được xuất viện, nhất định em lại gọi điện nhờ chị cảm ơn mọi người một lần nữa chị nhé. Ơn cứu mạng cháu, gia đình em không bao giờ quên”.
Lời cảm ơn chân thành của chị Chi nghe sâu thẳm nỗi buồn của một người mẹ mới mất con, nhưng cũng ẩn chứa trong đó niềm tin yêu cuộc sống mãnh liệt. Bởi trong cuộc đời này, tình người còn chứa chan.
Sự việc xảy ra lúc 12h30 ngày 23/12, nhà bị mất điện, chị của bé Đặng Tấn Đạt ở tổ 14, khu phố Hải Hoà, thị trấn Long Hải, huyện Long Điền (Bà Rịa – Vũng Tàu) mắc võng cho em ở bóng mát dưới tán cây ngủ. Trời gió lớn làm một tổ ong bò vẽ rơi gần bé Đạt.
Bé Đặng Ngọc Thanh Tâm 3 tuổi rưỡi là chị ruột của Đạt thấy em mình bị ong đốt chạy ra ôm em chạy. Ong đốt 36 nốt làm bé Tâm làm bé mât đêm cùng ngày tại bệnh viện. Bé Đạt bị đốt hơn 30 nốt, hiện đang điều trị tại Bệnh viện Nhi Đồng II và đang hồi phục khá tốt.