7 năm ngày cưới chồng chào mừng kiểu chết điếng giữa đêm khuya
Cái đêm đầy ám ảnh ấy, gần 1 năm lúc nào cũng trở lại và dày vò tâm can khiến chị như muốn phát điên…
Hơn 1 năm trước, chị phát hiện chồng mình có những biểu hiện hơi lạ. Dành ít thời gian cho gia đình, vợ con hơn. Mỗi khi ở nhà cũng lơ đãng, thất thần như để hồn vía đâu đâu. Chị hỏi thì anh đáp vì chuyện công việc. Chị cũng thôi. Nếu anh không muốn chia sẻ, chị sẽ để anh được yên tĩnh.
Ba tháng ròng như thế. Linh cảm của chị bảo chị rằng, nhất định chồng mình có vấn đề rồi, không chỉ đơn thuần là vì rắc rối công việc. Nhưng chị không tìm được bằng chứng cụ thể nào. Thuê người theo dõi chồng thì chị không muốn. Làm thế là không tôn trọng anh. Nhưng mỗi lần chị nhẹ nhàng gợi chuyện thì anh đều gạt đi, hoặc kiếm cớ lái sang chuyện khác. Chị lại tự dặn mình, phải tin chồng, có thể là anh bị áp lực công việc thật.
Ảnh minh họa
Giữa lúc chị rối bời không biết phải làm thế nào thì một tối, anh không về nhà ăn cơm. Thực ra tình trạng này gần đây cũng khá thường xuyên, nhưng hôm nay là ngày kỉ niệm 7 năm ngày cưới của anh chị, trước đó chị đã nhắn tin cho anh, bảo anh về sớm. Nhưng chị chờ mãi, chờ mãi mà vẫn không thấy bóng dáng anh đâu. Chị gọi, anh không nghe máy. Sau vài lần gọi thì điện thoại anh không rõ hết pin hay anh tắt nguồn mà không hề liên lạc được nữa. Chị lo lắng và sợ hãi vô cùng. Chị gọi cho tất cả những chỗ quen biết để hỏi xem anh có ở đó không, nhưng đều nhận được một câu trả lời: “Không”. Dự cảm không lành cứ dâng đầy trong lòng khiến chị đứng ngồi không yên.
1 giờ đêm, anh mới trở về. Chị vẫn ngồi thao thức đợi anh. Anh bước vào nhà, nhìn chị chằm chằm nhưng không nói lời nào. Chị giật mình nhận thấy ở anh có một điều gì đó rất khác lạ. Ánh mắt anh nhìn chị, vừa như áy náy, thương xót, mà lại như chất chứa căm ghét, oán giận. “Anh... đã… về rồi”, chị ấp úng chào anh.
Chồng chị không nói không rằng, đi thẳng đến két sắt của gia đình, mở lấy ít giấy tờ tùy thân của anh. Anh ngần ngừ trước ít vàng tiết kiệm của gia đình nhưng rồi cũng không cầm lên. Xong xuôi, anh vào phòng ngủ lấy vài bộ quần áo cho vào vali. Đến lúc này chị không thể đứng im nhìn tiếp được nữa, một ý nghĩ lướt qua đầu khiến chị như muốn phát rồ. Chị lao đến, túm lấy vali trên tay anh, hỏi dồn dập: “Anh muốn làm gì? Anh định đi đâu?”.
Anh thả vali xuống, nhìn chị, hít sâu một hơi rồi cất giọng bình thản như thể thông báo ngày mai đi công tác vậy: “Anh đã yêu người khác rồi. Anh muốn sống với cô ấy. Bọn anh sẽ đi khỏi đây, đến một nơi không có ai quen biết để bắt đầu lại. Mọi thủ tục ly hôn, khi nào anh sẽ quay về làm sau”. Nói xong, anh ta giằng tay chị ra, bước nhanh ra ngoài nơi có một chiếc taxi đã đợi sẵn.
Quá sốc, quá bất ngờ khi trước đó không hề có một chút báo trước nào, chị lao theo chồng như một người mất trí. Nhưng anh ta đã sập cửa taxi trước mắt chị, lạnh lùng không liếc nhìn chị lấy 1 cái. Chị nhìn qua cửa kính, có một người phụ nữ lạ mặt chị chưa từng gặp bao giờ ngồi cạnh anh. Cô ta nhìn chị đang vật vã, khổ sở, quẫn bách như muốn nổ tung với ánh mắt hơi kì lạ. Thế rồi, mặc chị gào khóc khản cả cổ ngoài cửa xe, anh ta vội thúc giục lái xe phóng xe đi.
Chị nằm trên đất, chật vật và thảm thương, nước mắt nhòe ướt hết mặt. Chị có cảm giác, đây là một cơn ác mộng chị nằm mơ lúc nửa đêm, chứ không phải là sự thật. Nhưng khi chị lê bước về nhà, nhìn két sắt mở toang, giấy tờ tùy thân của chồng đã biến mất, chị mới phải thừa nhận một điều, chồng chị đã đi thật rồi. Cả đêm ấy, chị điên cuồng gọi điện cho chồng nhưng đều là không liên lạc được. Chị cuồng nộ, chị phẫn hận, uất ức, nhưng chị chỉ biết tự mình trút vào mình, gào thét vào khoảng không, đến điện thoại cũng chẳng thể gọi được cho anh ta, chị có thể làm gì?
Lần đầu tiên chị biết chồng mình có người đàn bà khác bên ngoài, do chính miệng anh ta nói, và sau chưa tới nửa tiếng đồng hồ, anh ta biến mất không tăm tích, không một lời thừa thãi, dặn dò chị hay hỏi thăm con của 2 người, cho tới giờ cũng đã gần 1 năm. Gần 1 năm qua, không đêm nào chị ngon giấc. Chỉ cần hơi khẽ nghe tiếng động vào lúc nửa đêm, chị lại giật mình tỉnh giấc. Chị mường tượng chồng mình trở về, chị sẽ chỉ thẳng mặt anh ta mà hỏi: “Tại sao? Tại sao anh ta bỏ đi? Tại sao tới giờ này anh ta mới trở về? Tại sao, tại sao?”. Chỉ cần anh ta có thể nói rõ hết mọi chuyện, rồi li hôn cũng được, chị sẽ không níu kéo. Nhưng anh ta đã chọn cái phương thức độc ác nhất để chia li: im lặng rồi biến mất.
Gần 1 năm qua, mỗi khi con hỏi về bố, sao bố đi công tác lâu thế không về, chị đều như muốn phát điên lên. Gần 1 năm đằng đẵng, chị ôm trong lòng nỗi căm hận về người chồng đối xử tàn nhẫn với mình để sống và nuôi con. Và cái đêm kinh hoàng ấy thì vẫn không lúc nào thôi ám ảnh tâm trí chị…