Về quê ở cữ cả tháng, mẹ chồng chỉ cho nàng dâu ăn đúng một món, hóa ra sau đó là ẩn ý sâu xa
Thấy mẹ chồng cứ cho mình ăn mãi một món này, Hạnh chạnh lòng không hiểu mình đã sai ở đâu.
Hạnh vừa mới sinh em bé đầu lòng, theo như thống nhất từ đầu của hai vợ chồng thì cô sẽ về quê sống với mẹ chồng. Bà sẽ là người giúp chồng Hạnh trông nom, săn sóc hai mẹ con, mặc khác vì bà là người đã có kinh nghiệm nên chuyện này cũng sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Mặc dù Hạnh và mẹ chồng chưa từng có va chạm hay xích mích gì, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ái ngại khi nghĩ tới những ngày sống chung. Phần vì vừa sinh xong mất sức và mệt mỏi, căng thẳng, phần lại vì không có chồng ở cạnh bên khiến Hạnh càng lo nghĩ nhiều, cô sợ mình sẽ vô tình làm phật ý mẹ chồng mà không biết.
Sau 1 tháng kể từ ngày mẹ con Hạnh về, chuyện trong nhà cô vẫn vui vẻ ấm êm, tuyệt nhiên không có chút khúc mắc nào. Chỉ có điều này khiến Hạnh băn khoăn nghĩ ngợi mãi. Cô không hiểu sao bữa sáng nào mẹ chồng cô cũng mua bánh đúc cho cô ăn.
(Ảnh minh họa)
Mấy ngày đầu Hạnh công nhận là bánh đúc ở quê chồng làm rất ngon, cô có thể đánh chén tì tì mà không biết chán. Nhưng món ngon đến mấy, chỉ cần ăn đi ăn lại nhiều ngày cũng sẽ đến ngày cảm thấy khó nuốt trôi, huống hồ mẹ chồng Hạnh lại mua triền miên đủ cả 30 ngày.
Nỗi niềm băn khoăn của Hạnh mãi vẫn chưa được giải đáp, vì cô sợ mẹ chồng đã mất công mất sức đi mua đồ cho hai mẹ con cô, chăm sóc từ cái tã cái chăn, bây giờ cô lại ý kiến với bà vì món ăn sáng thì nghe có hơi vô lý, sợ bà tự ái. Nhưng nếu không nói ra, quả thật Hạnh chỉ có thể giả vờ ăn hết khi mẹ mang vào, rồi đem bỏ vào thùng rác, vì không thể nào ăn cố thêm được nữa.
Hôm ấy chồng Hạnh về, cô tranh thủ tỉ tê với chồng, nhờ chồng truyền đạt lại với mẹ xem tình hình có khả quan hơn không. Quả nhiên ngay khi chồng Hạnh mở lời, mẹ chồng cô đã biết ngay anh định nói gì, bà vội phân trần:
"Cái chuyện mua đồ ăn sáng cho vợ con ấy, mẹ chỉ muốn vợ con biết quý trọng đồng tiền, không thể ăn những món quá cao sang được. Mình ở quê thì lấy đâu ra bún, miến, phở mà đổi món? Đã có mà ăn thì đừng có kêu ca, xưa mình ở cữ còn phải tự ra đồng cấy từ trong tháng kia kìa."
(Ảnh minh họa)
Hạnh nhăn mặt nhăn mũi, vẫn không hiểu sao mẹ chồng lại cố ý muốn dạy cho mình bài học về tiền nong? Chợt cô sực nhớ ra một điều, tiền mà vợ chồng cô tích góp định để dành đưa cho mẹ chồng lo chi tiêu ăn uống trong những ngày cô ở quê, cô vốn đã quên đưa bà mất rồi. Vậy là trong suốt 1 tháng vừa qua, bà phải dùng đồng lương hưu ít ỏi của mình để nuôi 3 miệng ăn.
Nghĩ tới đây, Hạnh vừa thấy hổ thẹn, vừa thấy thương mẹ chồng mà cũng giận chính mình. Mặc dù cô không cố ý, nhưng chứng "não cá vàng" của phụ nữ sau sinh quả là rất rắc rối. Biết sai ở đâu thì sửa ở đó, Hạnh đã chủ động gửi tiền mẹ chồng ngay sau khi sực nhớ ra, và tất nhiên những bữa cơm sau của cô cũng trở nên thi vị hơn nhiều rồi.