"Tái sinh" nhờ một câu nói của vợ
Tôi nhìn vợ – bà hoàng của những cung bậc cảm xúc, rồi gật đầu.
Tôi là Quý, 32 tuổi, kỹ sư xây dựng kiêm "soái ca nội trợ", "chồng nhà người ta" như bạn bè thường khen ngợi. Tôi không hút thuốc, không nhậu nhẹt, biết rửa bát, nấu ăn ngon, và đặc biệt: Nhớ ngày "đèn đỏ" của vợ. Thế mà Vy – vợ tôi, 28 tuổi, xinh như mơ, sắc sảo như dao cạo – lại nhìn tôi với ánh mắt dành cho… người giao hàng sai đơn.
Một sáng thứ Bảy đẹp trời, tôi hí hửng đặt bó hoa ly trắng lên bàn ăn kèm tấm thiệp: "Chúc em ngày mới ngát hương như hoa vậy". Vy bước ra, mặt lạnh hơn tủ đông nhà tôi: "Hoa ly à? Em thích hoa lan mà. Nói hoài không nhớ gì hết trơn á!". Tôi đứng hình. Năm ngoái cô ấy còn ôm bó hoa ly cười như trúng vé số, giờ tôi thành "kẻ vô tâm" chỉ vì không nhớ nổi loại hoa vợ thích. Từ đó, tôi chỉ dám mua… "hoa đồng tiền" cho an toàn.
Tôi bí mật book chuyến đi Đà Lạt vào dịp nghỉ lễ sắp tới để Vy được tận hưởng cảm giác "ngồi quán cà phê trong sương mù" như cô ấy vẫn mơ. Tưởng tượng cảnh cô ấy ôm tôi thỏ thẻ "Anh tâm lý quá!", nào ngờ Vy nhìn vé máy bay như nhìn hóa đơn tiền điện: "Sao anh không hỏi em trước? Em đang muốn đi biển cơ mà". Tôi nuốt nước bọt, cảm giác như vừa đánh rơi viên kim cương xuống cống. Hóa ra, bất ngờ mà sai ý là… thảm họa, tôi lại mất thêm thời gian, công sức và tiền bạc để đổi vé máy bay từ cao nguyên ra biển xanh.

Ảnh minh họa
Hôm qua, tôi đi siêu thị, hí hửng mua một lốc sữa chua vị dâu mà vợ thích, về lén lút đặt trong tủ lạnh để làm điều bất ngờ cho cô ấy. Nhưng vừa mở tủ lạnh ra, em thốt: "Trời ơi, em nói ngàn lần là em không ăn sữa chua có vị dâu rồi mà".
Tôi đứng đơ người 3 giây, cười gượng: "Anh tưởng... em chỉ không thích sữa chua không đường thôi chứ".
Vy nhăn nhó: "Không, em chỉ ghét vị dâu thôi. Còn loại không đường thì tùy tâm trạng".
Đến tối, cơm nước xong xuôi, tôi ngồi gõ Google "Phụ nữ khó hiểu là bệnh gì?", đang lần mò đọc thì Vy bước tới, thở dài: "Anh Quý... dù em hay cáu gắt, nhưng anh vẫn là chồng em đó. Cứ… kiên nhẫn nha".
Tôi nhìn Vy – bà hoàng của những cung bậc cảm xúc, rồi gật đầu. Chỉ một câu đó mà tôi thấy nhẹ lòng, như được "tái sinh". Hóa ra, tình yêu không cần hoàn hảo, chỉ cần có người chịu nhịn là đủ. Tôi tin rằng cuộc hôn nhân của chúng tôi sẽ luôn bền chặt vì tôi sẽ yêu chiều Vy cả đời này.