Sự thực nghiệt ngã đằng sau đôi giày Jimmy Choo vợ khai là hàng fake

Phạm Giang,
Chia sẻ

Chị Hoài chỉ nói thế rồi khóc nấc lên, không trả lời câu hỏi “Vì sao” của anh. Anh cười chua chát: “Vì tiền phải không? Vì đôi giày hàng hiệu giá hơn hai chục triệu kia phải không? Hay vì muốn thăng chức?”.

Cưới nhau 5 năm, có với nhau một cô con gái 3 tuổi, cuộc sống của vợ chồng Khang – Hoài tạm gọi là ổn. Ổn ở đây nghĩa là lương tháng của 2 vợ chồng đủ chi dùng cho những sinh hoạt của một gia đình gồm hai người lớn một đứa trẻ, ngoài ra cũng có vài đồng biếu bố mẹ hai bên. Vậy thôi, chứ còn để mà sắm được lọ nước hoa hàng hiệu, thỏi son đang hot, hay váy áo ngập tủ cho chị Hoài thì vẫn là mơ ước xa vời. Giàu có, có phải cứ muốn là được ngay đâu! Thi thoảng nghe chị xuýt xoa cô này ở chỗ làm có đôi giầy gần hai chục triệu, cô kia có cái túi xách cả nghìn đô thì anh Khang chỉ cười bảo: “Thôi em ơi, mơ mộng mà làm gì mấy cái thứ xa xỉ ấy. Bằng cả hai tháng lương của anh rồi đấy! Em cứ chịu khó dùng đồ fake đi cho lành!”.
 
Cuộc sống có lẽ sẽ cứ thế trôi đi, nếu như gần đây anh không thấy vợ xách về nhà một đôi giày hiệu Jimmy Choo rất đẹp. Thực ra anh cũng chẳng hiểu biết gì nhiều về khoản thời trang hàng hiệu của chị em, nhưng vừa hôm qua trên công ty mới có em đồng nghiệp khoe được người yêu tặng giày đắt tiền, mấy chị em còn xúm lại săm soi, anh cũng ngó qua nên có chút ấn tượng.
 
“Ớ, đôi giày này nghe đâu giá hơn 20 triệu đấy, phải không em?”, anh tròn mắt ướm hỏi chị Hoài. Ban đầu chị hơi hốt hoảng nhưng nhanh chóng cười xòa: “Anh nói chuyện trên mây gì thế? Em đi cướp ngân hàng à, mà sắm được giày hàng hiệu. Giày fake đấy, giá 300 nghìn thôi!”. Anh Khang tin ngay lời vợ nói chẳng chút nghi ngờ. Anh còn cứ tấm tắc mãi, không ngờ giờ công nghệ làm giả giỏi đến thế, giầy nhái hệt giày hiệu, “đúng là bọn Tàu có khác”!
 
Sau hôm đó, vợ anh thường xuyên diện đôi giày mới ấy. Anh để ý, trước khi đi làm chị soi gương lâu hơn hồi trước rất nhiều. Chị ngắm nghía lên ngắm nghía xuống, soi trước soi sau, rồi mỉm cười đầy hài lòng với chính mình trong gương. Anh cảm nhận được một sự thỏa mãn và hài lòng rất lớn trong ánh mắt chị Hoài lúc ấy. Và tất cả những thay đổi ấy đều đến từ đôi giày mà vợ anh bảo là giày Jimmy Choo nhái kia. Điều đáng nói là, trước đây, mỗi khi có đồ mới, vợ anh cũng không hề tỏ thái độ phấn khích và vui sướng lạ kì như vậy. Một lần, lúc chị Hoài đang tắm, anh cầm đôi giày của vợ lên xem xét kĩ càng. Càng nhìn thì anh thấy một đôi giày fake giá 300 nghìn không thể đẹp và tinh tế được đến như vậy!

Sự thực nghiệt ngã đằng sau đôi giày Jimmy Choo vợ khai là hàng fake
Ảnh minh họa

Cuối tuần chị Hoài đưa con về bên ngoại chơi nhưng không đi đôi giày kia, anh Khang liền gọi cô em họ sành thời trang của mình tới nhà chơi. Sau khi xem xét, cô em của anh khẳng định đôi giày của chị Hoài là hàng xịn, chứ không phải là đồ fake như chị nói. Anh Khang sững người. Anh chợt nhớ tới một câu nói đã nghe ở đâu đó: “Đằng sau mọi tài sản lớn đều là tội ác”. Lòng anh dậy lên những dự cảm không lành.
 
Anh Khang nhớ lại, thời gian gần đây chị Hoài thường làm thêm về muộn. Cũng từ ấy, chị viện cớ mệt mỏi mà thưa thớt chuyện chăn gối với chồng. Chỉ vậy thôi, ngoài ra cũng không còn điều gì khác lạ ở chị nữa. Ngoài đôi giày kia thì cũng không có món đồ đắt đỏ nào khác xuất hiện. Anh Khang nghĩ mà hoang mang vô cùng. Liệu vợ anh có đang giấu anh bí mật gì không?
 
Thứ Hai, giữa chiều chị Hoài nhắn tin báo cho anh sẽ làm thêm về muộn. Anh Khang nghĩ thế nào lại xin sếp về sớm, rồi gọi cho mẹ nhờ bà đón con gái về bên nhà trông hộ, một mình anh tới đợi ở cổng công ty vợ. Đến giờ tan tầm, chị Hoài đáng nhẽ phải ở lại làm thêm thì lại xuất hiện ở cổng công ty. Chị không đi xe mà ra vẫy một chiếc taxi rồi đi về hướng ngược lại đường về nhà. Anh Khang bám theo một đoạn khá xa thì chiếc taxi chở chị Hoài dừng lại, chị xuống xe và nhanh chóng bước lên một chiếc ô tô màu đen đang đợi sẵn. Anh Khanh kịp liếc thấy, lái chiếc xe ấy là một người đàn ông trung niên.
 
Chiếc xe ấy chở chị Hoài đi một quãng nữa thì tấp vào một khách sạn hạng sang. Anh Khang chết sững nhìn chằm chằm cái nơi mà vợ anh và người đàn ông kia vừa vào, ngực anh nhói lên từng cơn đau điếng. Anh run lẩy bẩy nhấc điện thoại gọi cho vợ. Chị Hoài nghe máy, đè thấp giọng: “Em đang họp, lát nữa em về, thế nhé!”. Chị định cúp máy thì anh gầm lên: “Cô ra đây ngay! Cô với thằng bồ già của cô ra đây ngay!”.
 
10 phút sau, anh thấy chị một mình xiêu vẹo đi ra từ cửa khách sạn. Nhìn thấy vợ, anh giơ tay cho chị một cái tát như trời giáng – việc mà 5 năm kết hôn anh chưa bao giờ làm. “Nói đi, tại sao? Còn nữa, hắn ta là ai?”, anh trừng trừng nhìn vợ, gằn giọng. “Là… sếp của em…”, chị Hoài chỉ nói thế rồi khóc nấc lên, không trả lời câu hỏi “Vì sao” của anh. Anh cười chua chát: “Vì tiền phải không? Vì đôi giày hàng hiệu giá hơn hai chục triệu kia phải không? Hay vì muốn thăng chức?”.  
 
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, nỗi đau đớn và phẫn uất dâng đầy trong lòng. Vợ anh quá tham lam, hay anh là một người đàn ông thất bại, không thể lo được cho vợ đủ đầy để vợ phải đi kiếm tìm ở gã đàn ông khác?
Chia sẻ