Nhà tôi lúc này không khí u ám và đáng sợ vô cùng, nhìn trước mắt chỉ thấy tăm tối chẳng biết đâu là đường ra.
Đôi mắt đó cũng đang nhìn lại tôi chằm chằm.
Nghe xong tin tức khủng khiếp mà mẹ chồng tiết lộ, tôi bàng hoàng run rẩy đứng không vững.
Nửa đêm tôi kiểm tra lại điện thoại thì phát hiện 12 cuộc gọi nhỡ từ chồng cũ. Tôi chẳng nghĩ ngợi gì, quăng điện thoại sang một bên rồi ngủ thiếp đi.
Trong đầu em tưởng tượng đến đủ thứ lãng mạn và ngọt ngào. Nhưng đến khi anh nhẹ nhàng vén tấm chăn lên, để lộ món quà chuẩn bị cho vợ ở phía dưới thì em không khỏi đứng hình.
Quá đáng hơn, sau khi kết tội vợ dựa trên những suy nghĩ chủ quan của mình, anh còn vơ quần áo của tôi rồi đòi đuổi tôi về nhà mẹ đẻ, lúc đấy đang là 4 giờ sáng.
Khi tiệc cưới tàn, tôi đưa vợ lên phòng tân hôn thay váy cô dâu. Để rồi khi chiếc váy cưới rơi xuống, cơ thể của vợ hiển lộ hoàn toàn trước mắt tôi thì tôi lại không khỏi sững sờ và kinh hãi.
Chồng tôi nói xin lỗi rồi chạy vào nhà vệ sinh. Phải một lúc sau anh mới lững thững bước ra, trông mệt mỏi vô cùng.
Thấy giường sập, mẹ chồng trách tôi vì không biết giữ ý tứ. Còn tôi thì băn khoăn không hiểu tại sao giường mới lại nhanh hỏng đến thế.
Tôi cứ nghĩ đêm tân hôn của mình sẽ rất lãng mạn. Vậy mà chồng tôi chỉ thắp nến rồi lặng lẽ lên giường ngủ.