Mới cưới ít lâu, chị tôi đã bị nhà chồng dồn cho hóa điên, vậy mà khi vừa sinh con về, họ đã kéo tới đòi con
Chị tôi ôm lấy đứa bé, gào thét dữ dội khiến tim tôi tan nát.
Chị tôi từng là một hoa khôi trường đại học Sư Phạm. Nhưng vào giữa năm hai, sau cuộc gặp gỡ với anh rể, cuộc đời chị rẽ sang hướng khác. Anh rể tôi là con trai một của một gia đình giàu có. Bề ngoài anh ấy bảnh bao, ăn nói lịch sự, tiêu tiền như rác. Có lẽ chị tôi bị những thứ đó làm choáng ngợp nên nhanh chóng nhận lời yêu anh ấy.
Từ khi yêu anh rể, chị tôi bỏ bê việc học, suốt ngày suốt đêm đua theo anh ấy đi chơi khắp nơi này nơi nọ. Cả vũ trường, nơi mà chị chưa từng đặt chân đến cũng trở thành địa điểm quen thuộc của chị. Đến mức năm hai đại học, chị phải học lại rất nhiều môn vì thi trượt. Gia đình tôi khi đó mới biết chuyện. Bố mẹ tôi điêu đứng, khóc cạn nước mắt khuyên can chị nhưng vẫn không được.
Tới đầu năm học sau, chị tôi có bầu. Thấy chị liên tục ói mửa, mẹ tôi đã nghi ngờ. Nhưng rồi chính miệng chị thừa nhận và khóc rất nhiều. Anh rể tôi khi đó định bỏ rơi chị, đưa chị tiền cho chị phá thai. Mẹ tôi chỉ biết ngồi thần người nghe bố mắng nhiếc. Chị thì nhốt mình trong phòng, không ăn uống gì. Xót con, bố tôi thôi mắng chửi. Chỉ trong hai ngày, cả nhà tôi đều như già đi mấy tuổi.
Từ khi yêu anh rể, chị tôi bỏ bê việc học, suốt ngày suốt đêm đua theo anh ấy đi chơi khắp nơi này nơi nọ. (Ảnh minh họa)
Tôi vẫn còn nhớ buổi chiều hôm ấy. Sáng, bố mẹ tôi dẫn chị đến nhà anh rể nói chuyện. Nhà họ giàu có, coi bố mẹ tôi chẳng ra gì. Mẹ anh rể còn đòi xét nghiệm ADN bào thai rồi mới cưới hỏi. Về tới nhà, bố tôi bỏ đi nằm, mẹ tôi thở dài liên tục.
Rồi đám cưới cũng diễn ra khi chị đã mang thai được 4 tháng. Cái thai đúng là của anh rể tôi nhưng đám cưới lại hết sức sơ sài. Đến cả lễ vật cưới cũng chỉ có hai tráp trầu cau và bánh kem. Vàng cưới không có, áo dài không có, tiền lễ không có. Khách mời bên nhà trai chưa đầy một bàn ăn. Chị tôi ngậm ngùi. Bố mẹ tôi thương con gái đến rơi nước mắt.
Nhưng rồi cuộc sống hôn nhân của chị mới thật sự bi kịch. Anh rể tôi ngoại tình, dẫn luôn bồ về nhà ngủ. Bố mẹ chồng lạnh nhạt. Chị thậm chí chẳng bằng cả người giúp việc trong nhà. Bầu bì, lại bị sốc liên tục nên chị tôi dần dần trở nên mất bình tĩnh và hay hoảng loạn.
Mẹ và tôi đến thăm chị, thấy chị ngồi thu lu trong một góc phòng đếm lá cây. Mẹ chồng chị thấy mẹ tôi thì nguýt dài: "Ôi, con gái bà đấy, suốt ngày chỉ biết ngồi đếm lá đếm hoa chờ ăn. Đúng là cái loại vô dụng". Thấy mẹ tôi, chị cũng chỉ ngồi im, không vui mừng, không khóc lóc. Mẹ tôi ngồi xuống bên cạnh, chị đột nhiên cười lớn, ôm lấy mẹ tôi rồi nói đủ thứ. Rồi chị lại nhìn tôi, mắt long lên, lấy gối quăng vào người tôi và hét lớn: "Mày là hồ ly tinh. Mày cướp chồng tao".
Chị cứ ôm lấy con, ngồi nép vào một góc giường trong tư thế phòng bị. (Ảnh minh họa)
Tôi và mẹ chết trân tại chỗ. Ngay hôm đó, chúng tôi đưa chị về. Đau đớn hơn, nhà chồng chị chẳng ai can ngăn cả. Giống như với họ, chị là một thứ của nợ không hơn không kém.
Gia đình tôi đưa chị đi khám ở bệnh viện. Họ nói chị bị nhiều cú sốc quá, tinh thần không chịu nổi nên đầu óc có vấn đề. Các bác sĩ chỉ kê được một số đơn thuốc cho thai phụ, rồi gia đình tôi đưa chị về nhà chăm sóc.
May mắn, trong khoảng thời gian mang thai, chị không bị kích động gì nhiều. Chỉ hay ngồi thẫn thờ hát hò ngoài cửa.
Ngày sinh, cũng chỉ có gia đình tôi. Chồng chị không ghé đến. Bố mẹ chồng càng không. Bố mẹ tôi lo lắng bao nhiêu, họ lạnh nhạt bấy nhiêu. Chị nằm viện sinh con được 5 ngày thì về nhà. Lúc này chị có dấu hiệu tỉnh táo hơn, chị chăm con khéo nên bố mẹ tôi rất mừng. Tuy nhiên cả nhà vẫn không dám để chị ở một mình với con.
Vậy mà mọi người biết không? Hôm nay, nhà chồng chị đến giật lấy đứa bé. Họ đi vào nhà, đến giày cũng không cởi. Họ cũng không để chị tôi nói lời nào, cứ thế giật lấy đứa bé trên tay chị. Chị tôi ôm lấy đứa bé, gào thét dữ dội khiến tim tôi tan nát.
Tôi cản họ, họ hất tôi ra rồi to tiếng nói đây là cháu họ, họ không thể để cháu họ ở với một người mẹ điên. Bố tôi tức quá cầm cây chổi đánh túi bụi rồi đuổi họ ra ngoài. Mẹ tôi cầm theo hũ muối, đổ vào người họ.
Mẹ chồng chị trước khi bỏ đi còn gằn giọng nói sẽ bỏ hẳn mẹ con chị. Chúng tôi cũng không cần họ lo. Nhưng tôi xót chị quá. Sau khi bị giành con, chị lại rơi vào trạng thái bị kích động như trước. Chị không cho ai, kể cả tôi và mẹ đụng vào đứa bé. Chị cứ ôm lấy con, ngồi nép vào một góc giường trong tư thế phòng bị. Nhìn chị, tôi đau lòng quá. Giờ chúng tôi phải làm gì để giúp chị trở về như bình thường đây?