Khi từ nhà bạn trai về, tôi nghe thấy tiếng khóc thảm thiết ngoài vườn rồi bẽ bàng với sự thật đằng sau

M.B,
Chia sẻ

Hóa ra nhà bạn trai lại gặp một chuyện buồn đáng tiếc đến vậy.

Tuấn là bạn trai tôi được gần 1 năm. Còn nhớ tầm này năm ngoái chúng tôi bắt đầu tiến tới mối quan hệ tình cảm nghiêm túc. Trước đó hai chúng tôi cũng quen biết nhau trước vì học chung trường Đại học, còn làm chung công ty. Song thời điểm làm chung công ty, chúng tôi không tiếp xúc với đối phương nhiều do đặc thù công việc khác nhau. Mãi tới khi anh ấy chuyển sang tập đoàn khác làm, chúng tôi vô tình add Facebook nhau rồi vào nói chuyện tìm hiểu.

Ở người đàn ông 29 tuổi này tôi thấy một sự trầm tính nhã nhặn, không ồn ào như những anh chàng khác. Điều đó làm một người như tôi thấy dễ chịu. Nói thật là tôi sống khá thực dụng, tôi nghĩ mình sẽ không hợp với kiểu người bóng bẩy màu mè, kiểu gì cả hai cũng sẽ tranh cãi nhiều. Vậy nên tôi mới lựa chọn một kiểu đàn ông hiền lành chiều chuộng để yêu và tính xa hơn là hôn nhân. Năm nay tôi 27 tuổi, cũng đã đến lúc phải tìm bến đỗ cho cuộc đời mình.

Trong suốt 1 năm qua yêu đương, tôi thấy Tuấn cũng hết mình vì người kia, không bao giờ tranh cãi gay gắt mà luôn làm hòa trước. Anh cũng giúp đỡ tôi nhiều trong công việc để trưởng thành hơn, đồng thời gieo vào tôi suy nghĩ là anh sẽ chiều chuộng tôi hết mực. Tuy nhiên có một điều tôi nghĩ là nhược điểm của Tuấn, đó là anh ấy không chia sẻ quá nhiều về chuyện gia đình.

Khi từ nhà bạn trai về, tôi nghe thấy tiếng khóc thảm thiết ngoài vườn rồi bẽ bàng với sự thật đằng sau - Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Nhiều lần tôi hỏi những điều rất cơ bản về gia đình anh nhưng Tuấn chỉ nói em quan tâm làm gì, sau này lấy em hay không thì anh quyết định, không cần nghĩ ngợi gì nhiều. Cũng bởi chúng tôi quen nhau chưa quá lâu nên tôi hơi ngại khi về nhà anh ấy. Mọi thông tin tôi đều chỉ có thể hỏi bạn trai mà thôi, nhưng anh cứ lảng tránh rồi giấu nhẹm đi.

Tới thời điểm hiện tại, Tuấn chưa đề cập gì chuyện cưới xin. Anh ấy toàn an ủi tôi rằng anh sẽ tính chuyện lâu dài sau nhưng không phải bây giờ. Với bản tính hấp tấp, tôi đã nghĩ ra cách là gây sức ép từ phía gia đình mình. Tôi bảo mẹ tôi rất khó tính, nếu giữ cái kiểu không rõ ràng như Tuấn thì bà sẽ bắt con gái đi yêu người khác. Tôi biết dùng chiêu này cực kỳ hiệu quả vì suy cho cùng anh ấy rất yêu tôi.

Cuối tuần trước, Tuấn đồng ý dẫn tôi về ra mắt bố mẹ anh ấy. Có thể mọi người không tin nhưng trước giờ tôi còn chẳng biết nhà Tuấn có mấy anh chị em. Tôi tới nhà Tuấn với tâm lý cởi mở, hi vọng các thành viên sẽ nhiệt tình chào đón mình.

Nhà Tuấn có một chị gái, tôi thấy khá lớn tuổi nhưng vẫn mặc đồ trẻ trung. Tuy nhiên nét mặt chị rất buồn, ít nói và gần như không mở miệng. Tôi chỉ chào chị song bởi quá ngại nên cũng chẳng biết hỏi gì. Chủ yếu tôi nói chuyện với bố mẹ Tuấn. Hai bác hiền lành, cách nói chuyện khiến người khác thoải mái và đặc biệt không cổ hủ. Điều tôi tò mò duy nhất là vì sao chị Tuấn vẫn ở một mình, rồi nếu có gia đình thì chồng con đâu? Tuy nhiên vấn đề này rất nhạy cảm nên tôi đã không hỏi, định sẽ hỏi bạn trai sau.

Ăn xong, tôi nhận nhiệm vụ rửa bát, còn chị gái Tuấn thì đã đi đâu mất hút rồi. Lát sau tôi cũng chẳng để ý gì mà tiếp tục ngồi trò chuyện cùng bố mẹ Tuấn. Tới khoảng 9 giờ, tôi xin phép về. Bố mẹ anh ấy bảo Tuấn hãy đưa bạn gái về. Nói chung sau buổi hôm nay tôi thấy rất vui vì phản ứng tích cực từ phía hai bác.

Nhưng vừa ra đến cửa, tôi đã nghe thấy tiếng khóc thảm thiết ngoài vườn. Lại nói nhà Tuấn có một khoảng vườn và sân rất rộng. Tôi sợ hãi co rúm người lại còn Tuấn thì bảo nhỏ vào tai tôi: "Không sao đâu, chị gái anh đấy".

Nói đoạn, Tuấn mau chóng đưa tôi lên xe rồi chở về nhà. Tôi thực sự tò mò chuyện gì xảy ra để chị ấy phản ứng dữ dội như vậy. Tuấn thở dài một tiếng, nói hết cho tôi sự thật phũ phàng. Chị ấy hôm nào cũng ra vườn ôm gốc cây ngoài đó rồi khóc nức nở. Trước đây, chồng sắp cưới của chị bị sét đánh tử vong cũng dưới một gốc cây. Anh ấy ra đi đột ngột và để lại vết thương tinh thần khủng khiếp cho chị gái Tuấn. Từ đó đến nay, chị không yêu ai nữa, nhưng nỗi buồn thì vẫn cứ đeo bám hoài... Lâu dần, gia đình cũng kệ để chị tự do với cảm xúc cá nhân.

Tôi nghe xong mà lặng cả người. Nhưng quả thật tiếng khóc ai oán của chị gái Tuấn làm tôi thấy hơi chút ám ảnh. Sau này lấy anh, có lẽ tôi sẽ phải thường xuyên chứng kiến cảnh tượng này. Bỗng trong lòng tôi dấy lên biết bao lo sợ...

Chia sẻ