BÀI GỐC Mẹ chồng vừa quở trách con dâu vài câu, thông gia biết tin liền đón về ngay: Phá nát gia đình con bằng một lý lẽ

Mẹ chồng vừa quở trách con dâu vài câu, thông gia biết tin liền đón về ngay: Phá nát gia đình con bằng một lý lẽ

Tôi không ngờ ông bà thông gia lại kiên quyết đến vậy.

13 Chia sẻ

Đến nhà con gái chơi, 1 giờ trưa, con hỏi một câu đau trào nước mắt: Hóa ra con tôi khốn khổ đến vậy!

Mỹ Hạnh,
Chia sẻ

Con đưa tiền cho mẹ mỗi tháng nhưng tôi lại không biết con đang sống khổ như thế!

Tôi sống với chồng ở thôn quê. Con gái duy nhất của tôi đã 34 tuổi, đang làm việc ở thành phố, cách nhà tôi 60km.

Đến nhà con đột ngột

Vì chỉ có một đứa con gái nên vợ chồng tôi rất thương yêu con bé. Thuở nhỏ, con đáng yêu, ngoan ngoãn. Lớn lên, con giỏi giang, thành tích học tập luôn nằm trong top đầu của trường. Con đậu vào một trường đại học nổi tiếng với mức học phí cao ngất ngưởng nên có ý định chuyển ngành nhưng vợ chồng tôi khuyên con cứ theo đuổi đam mê. Chúng tôi bán đi 2/3 ruộng, bán 1/2 mảnh đất trồng cây mới đủ để nuôi con học 4 năm đại học và 2 năm thạc sĩ.

Ra trường, con đi làm, đều đặn mỗi tháng sẽ gửi cho bố mẹ 10 triệu. Số tiền ấy mà nói là khá cao, chi tiêu thoải mái ở thôn quê nên tôi đều tiết kiệm lại một phần, đợi con lấy chồng thì cho. Nhưng con lại không cưới mà trở thành mẹ đơn thân; con nhất quyết không nói ra bố đứa bé là ai mà chỉ khẳng định mình không hề làm điều gì trái với lương tâm, chưa từng phá hoại hạnh phúc của bất cứ người phụ nữ nào. Lúc con báo tin, vợ chồng tôi sửng sốt, điêu đứng vì vừa thương con vừa giận con dại dột. Hôm đó, chồng tôi sợ tôi quát nạt con gái nên đã dẫn con về phòng, còn dặn dò con phải cẩn thận, ăn uống nghỉ ngơi, giảm bớt lượng công việc đang làm lại để còn dưỡng thai. Con rầu rĩ vâng lời, lén nhìn tôi một cái rồi mới đi lên lầu.

Chồng tôi bảo chuyện cũng xảy ra rồi, cũng con cháu mình chứ ai mà tôi phải lo lắng, suy nghĩ. Con gái không thích có chồng cũng được, miễn con bản lĩnh, đừng chen chân vào một gia đình khác là đủ rồi. Thấy chồng nói có lý, tôi cũng gật đầu, dần mở lòng chấp nhận sự thật này.

Ở nhà được một ngày thì con gái về lại thành phố để làm việc. Đến tận ngày sinh, con cũng không cho tôi đến chăm sóc ở cữ. Con nói mình đã tự lo liệu hết rồi, con sinh ở bệnh viện quốc tế, có nhân viên điều dưỡng chăm sóc cả mẹ lẫn con; về nhà thì có cô bảo mẫu đỡ đần nên tôi đừng lo. Mỗi lần gọi điện, con đều quay cảnh mình ở căn phòng rộng rãi đẹp đẽ, rồi cô bảo mẫu nhiệt tình, vui vẻ nên tôi cũng yên tâm. Con nói mình đã khiến bố mẹ vất vả nhiều rồi, giờ không muốn vợ chồng tôi tiếp tục đau lòng vì quyết định của con nữa. Đó là lý do con không cho chúng tôi đến nhà.

Đến nhà con gái chơi, 1 giờ trưa, con hỏi một câu khiến lòng tôi đau thắt: Hóa ra cuộc sống của con khốn khổ đến vậy - Ảnh 1.

Ảnh minh họa.

Nhưng tuần trước, lần đầu tiên con bảo mình mệt, điều mà tôi không hề nghe con nói sau lần con thông báo có thai. Linh tính của người làm mẹ khiến tôi lo sợ, vội vã gọi xe taxi đến chung cư của con gái.

Đau đớn vì câu nói của con

Thấy mẹ đến, con tôi bất ngờ lắm. Con hỏi tại sao tôi lại đến, sao không đợi tháng sau con bế đứa nhỏ về quê cho tôi thăm luôn mà đến làm gì cho mệt. Tôi hỏi cô bảo mẫu đâu thì con gái ngập ngừng một lúc mới nói cô ấy đã nghỉ việc rồi; nghỉ được nửa tháng nay. Con mời tôi vào nhà, nhờ tôi chơi với cháu để con làm nốt cho xong bản báo cáo kế toán đang làm dở dang. Nghĩa là con gái tôi vừa chăm con, vừa làm việc khi mới sinh con được gần 3 tháng thôi. Sau này tôi mới biết, con gái nhận việc làm thêm để kiếm tiền trang trải và gửi về cho bố mẹ.

Ru cháu ngủ xong, tôi đi nấu chút đồ ăn. Nấu chưa xong thì cháu khóc, tôi chạy vào bế cháu thì thấy con gái đã bế bé rồi đặt vào trong chiếc nôi ru để làm việc tiếp. Cảnh ấy khiến nước mắt tôi rớm ra.

Đến trưa, con gái tôi ăn rất nhiều. Nó nói lâu rồi mới được ăn cơm mẹ nấu nên thèm. Ăn xong, tôi dọn rửa chén bát thì đã hơn 12 giờ trưa, lúc vào phòng, con gái đã bế cháu ngoại ngủ ngon lành. Đúng 1 giờ trưa, chuông báo thức reo lên, con tôi giật mình như một cái máy, con gái vội tắt báo thức vì sợ cháu giật mình. Thấy tôi, con mỉm cười mệt mỏi rồi hỏi một câu: "Hôm nay có mẹ, con có thể ngủ thêm 15 phút nữa không?". Trời ơi, câu hỏi khiến tim tôi đau nhói như bị ai giày vò. Con tôi đang sống khổ sở đến vậy sao?

Tôi bế cháu ngoại ra ngoài phòng khách để con gái nghỉ ngơi thêm một chút nữa. Và đúng 15 phút sau, con đã rửa mặt, ngồi lại vào bàn máy tính để làm việc.

Mỗi tháng, con gửi cho tôi 10 triệu nhưng con lại sống khổ sở, vất vả đến cùng cực, không được ngủ một giấc thoải mái. Người làm mẹ như tôi, sao mà không đau đớn được? Tôi có nên khuyên con về quê, rau mắm gì cũng được, vợ chồng tôi sẽ che chở, lo cho 2 mẹ con nó được không?

Chia sẻ