Đêm tân hôn, chồng tôi thú nhận một bí mật khiến tôi không dám ngủ cạnh anh thêm lần nào nữa
Tôi im lặng chờ. Anh hít sâu.
Tôi đã nghĩ mình là người phụ nữ may mắn. Sau vài mối tình lưng chừng, tôi gặp anh – một người đàn ông tử tế, điềm đạm, sống chân thành và không màu mè. Anh không lãng mạn, nhưng lại biết cách khiến tôi thấy an toàn.
Chúng tôi yêu nhau gần 3 năm, vượt qua vài đợt chia tay chủ yếu là vì tôi thấy anh có phần xa cách, hơi bí ẩn. Nhưng rồi tôi nghĩ: "Ai cũng có quá khứ. Mình không thể đòi hỏi quá nhiều ở một người tử tế".
Lễ cưới diễn ra ấm cúng. Đêm tân hôn, tôi tắm xong bước ra thì thấy anh đứng bên cửa sổ trầm ngâm. Anh gần như không hút thuốc từ khi quen tôi, nhưng lúc đó anh trông xa lạ lắm.
Tôi ngồi xuống giường, cười hỏi: "Sao anh căng thẳng vậy? Lấy được em rồi mà còn lo gì nữa?".
Anh quay lại, nhìn tôi rất lâu. Rồi nói như rơi từng chữ: "Anh phải nói một chuyện… Nếu không nói hôm nay, sau này sẽ không dám nói nữa".
Tôi im lặng chờ. Anh hít sâu.

Ảnh minh họa
"Anh từng đính hôn. Nhưng hủy hôn sát ngày cưới, không ai biết lý do, ngoài người đó… và anh".
Tôi gật đầu. Trước đây anh có nhắc từng yêu sâu đậm một người nhưng không đi vào chi tiết.
Anh nhìn tôi, giọng nhỏ dần:
"Người đó… mất ngay đêm trước ngày cưới, là tự tử".
Tôi khựng lại.
Anh kể, giọng nghẹn ngào nhưng bình tĩnh một cách lạnh lẽo:
"Cô ấy phát hiện ra anh phản bội. Đó là sự cố ngoài ý muốn. Gia đình cô ấy cũng phức tạp, nhiều chuyện cộng lại khiến cô ấy mất ngủ 1 thời gian dài rồi trầm cảm...".
Tôi thấy lạnh cả sống lưng.
Tôi nhìn anh – người đàn ông tôi gọi là "chồng" mới vài tiếng trước mà không thể thốt nên lời. Tôi không biết nên thấy gì: đau, giận hay sợ.
Tôi hỏi: "Nếu anh không định kể, sao lại chọn đúng đêm nay?".
Anh đáp: "Vì anh không ngủ được. Và vì... đôi lúc nhìn em, anh thấy ánh mắt của cô ấy. Anh sợ một ngày mình lại lặp lại sai lầm".
Đêm đó, tôi không ngủ cạnh anh. Tôi ra ghế sofa, nằm nhìn trần nhà đến sáng. Không phải vì tôi nghĩ anh sẽ làm gì, mà vì tôi biết anh chưa từng rời khỏi ký ức cũ.
Ngày hôm sau, tôi không bỏ đi, cũng không khóc. Chúng tôi sống cùng nhà thêm 3 tháng như hai cái bóng. Anh cố gắng. Tôi cố quên. Nhưng mọi nỗ lực đều chạm trần.
Vì làm sao tôi có thể sống cùng một người mà tim họ vẫn chôn một người khác ngay trong lặng im?
Chúng tôi chia tay trong im lặng, không kiện tụng, không ầm ĩ. Anh vẫn là người tử tế, vẫn gọi tôi là "người tốt nhất anh từng có".
Nhưng người ta chỉ có thể yêu đúng khi đã học cách xin lỗi đủ sâu và tha thứ đủ nhiều cho chính mình.
Anh chưa làm được điều đó. Và tôi không phải là người có thể dạy anh cách yêu lại khi trái tim anh vẫn còn dang dở với một nấm mồ. Tôi làm thế có đúng không?