Chồng sắp phá sản, vợ đòi ly hôn và bài học đắt giá cho cô vợ tham vật chất

Thanh Hương,
Chia sẻ

Anh không ngờ mình lại gặp chị trong hoàn cảnh ngang trái đến thế. Chị giờ đây vừa ốm yếu, tiều tụy lại mang danh kẻ đi cướp chồng người.

Anh hí hửng xách chiếc cặp lên ô tô rồi phóng một mạch về nhà. Hôm nay, tâm trạng anh có vẻ vui hơn bởi anh vừa ký kết được một hợp đồng béo bở. Đã lâu rồi, anh mới cảm giác mình là người đàn ông thành đạt và mạnh mẽ sau khi trải qua những biến cố trong cuộc đời.

Bốn năm về trước, anh đã từng có những khoảnh khắc tuyệt vời bên gia đình. Ngày đó, anh là một giám đốc trẻ của một doanh nghiệp nhỏ, tài năng và đức độ. Bản thân anh luôn tự hào mình là người may mắn cả về công danh và tình yêu khi lấy được một người vợ xinh đẹp và hiền lành. Hai năm chung sống, anh chị đón chào thành viên mới trong niềm vui hạnh phúc.

Đối với anh, chị là người luôn biết cách thay đổi để hòa nhập với thời đại. Nhiều lần chị bảo: “Em phải đẹp thì anh mới không chán chứ!”.

Bởi thế chưa bao giờ, anh lăn tăn bởi những khoản tiền dành cho vợ. Những bộ cánh đắt tiền, túi xách hàng hiệu kể cả những chuyến spa đắt đỏ… anh luôn ủng hộ chị.

Tuy nhiên đến lúc công ty anh gặp khó khăn, việc chi tiêu trong nhà cần dè dặt thì chị vẫn không thay đổi. Thói quen thích phung phí tiền bạc để thỏa mãn sở thích cá nhân khiến chị khó chịu trước tình cảnh thất bát của chồng. Nhiều lúc được anh khuyên nhủ nên biết tiết kiệm vì công ty đang gặp khủng hoảng, chị lại chau mày bảo anh vô dụng, bất tài. Anh buồn bã và chán nản trước sự vô tâm của chị. Lúc anh cần một sự chia sẻ của người bạn đời thì chị lại tỏ ra thờ ơ và vô trách nhiệm đến thế.

nỗi ân hận
Ảnh minh họa

Cho đến khi công ty càng lúc càng bế tắc, nợ nần chồng chất thì xung đột gia đình ngày càng căng thẳng hơn. Bao nhiêu lần cãi vã là chị lại tức tưởi bế con về nhà mẹ. Anh lại nhịn nhục để sang xin lỗi bố mẹ và đón vợ con về.

Tuy nhiên dạo gần đây, anh thấy chị hay về khuya, bỏ bê cơm nước và không để tâm vào việc chăm con. Anh bắt đầu nghe thấy tiếng rỉ tai của mọi người về chuyện chị chị cặp bồ, anh không tin. Nhưng rồi cho đến ngày tận mắt anh chứng kiến chị đang ôm hôn một người đàn ông ngay trước cửa nhà mình, trái tim anh chết lặng. Bị anh chất vấn và trách tôi, chị lại ngẩng cao mặt thách thức: “Giờ anh là kẻ vô dụng, bất tài thì tôi phải tìm đường thoát thôi. Đánh đi, đánh xong rồi chúng ta đường ai nấy đi!”. Không giữ nổi bình tĩnh, anh hét lớn: “Cô cút đi! Đã bước ra khỏi nhà này thì đừng hòng quay về nữa!”. Anh không ngờ chỉ vì lời thách thức trong cơn giận đã khiến chị quyết định làm thật.

Tối hôm sau, đang lúc đợi chị về để xin lỗi, anh choáng váng khi chị lấy ra trong ngăn kéo một tờ đơn ly hôn đã ký sẵn tên mình. Mặc cho anh van xin và ỉ ôi, chị nhất quyết bắt anh ký cho bằng được. Sau ngày ấy, chị bế con về nhà mẹ để mình anh bơ vơ trong ngôi nhà giữa bộn bề ngổn ngang công việc của công ty.

Từ ngày ly hôn, không đêm nào là anh ngủ được. Cảm giác trống trải và cô đơn trong ngôi nhà khiến anh nhiều lần muốn chực rơi nước mắt.

Càng nghĩ đến vết thương lòng mà chị đã khoét sâu, anh càng cố gắng để tìm cách vực dậy công ty mà mình bao năm tâm huyết.
May mắn làm sao, khi một số người bạn của anh từ thời Đại học giờ đều thành đạt đã xúm tay vào giúp đỡ. Cho anh vay tiền để trả lương cho công nhân, họ còn sẵn lòng tìm nhiều đối tác có tiềm năng để anh hợp tác. Bốn năm trong cuộc đấu tranh để vực dậy công ty bên bờ phá sản, anh đã có ngẩng cao đầu mà mãn nguyện. Giờ đây, công ty anh đã ổn định và còn phát triển rực rỡ hơn trước.
Trong một lần, anh cùng vài người bạn đi siêu thị để mua sắm ít đồ. Lúc đang chuẩn bị lên xe thì anh chứng kiến ngay một trận đánh ghen khủng khiếp ngay trước cổng siêu thị. Vì tò mò nên anh cũng chen vào xem thử.

Thế nhưng khi thấy nạn nhân bị đánh ghen thì chân anh chùn lại. Đó không ai khác là cô vợ cũ của mình. Chị bị cào cấu, xé nát áo quần và còn bị đám người quay phim, chụp hình lại.

Lúc ấy, chính anh là người đứng ra can thiệp và che chở cho chị khỏi những cú đánh đấm và lấy áo cho chị mặc. Anh không ngờ mình lại gặp chị trong hoàn cảnh ngang trái đến thế. Chị giờ đây vừa ốm yếu, tiều tụy lại mang danh kẻ đi cướp chồng người. Anh thấy thương cho chị và cho cái ham muốn viễn vông mà ngày xưa chị từng đánh đổi để xa anh.

Nhìn thấy anh, chị khóc lóc và van xin anh tha thứ: “Em mong anh có thể rộng lòng đón mẹ con em về nhà. Em biết em sai rồi, em sẽ cố gắng để làm tròn vai trò của một người vợ”.

Nghe giọng chị thảm thiết, anh cũng thấy tội nghiệp nhưng biết làm sao đây khi vết thương lòng và trái tim của anh vẫn còn nguyên nỗi đau mà chị từng gây ra. Chỉ vì ham vật chất, thích hưởng thụ mà trong lúc anh gặp hoạn nạn thì chị đã đành lòng bỏ đi.

Anh lấy ra từ trong ví một xấp tiền và nói lớn: “Tôi sẽ vẫn chu cấp tiền hàng tháng cho mẹ con cô nhưng chuyện quay về thì không thể được. Một người vợ chỉ thích hưởng thụ và sẵn sàng bỏ mặc chồng mình lúc khó khăn thì cô nghĩ tôi có nên tha thứ và cho quay về nhà không?”

Nói xong, anh lặng lẽ cùng đám bạn lên xe chạy thẳng một mạch về nhà. Nhìn qua gương xe, anh vẫn thấy những giọt nước mắt ân hận và đau đớn đang lăn dài trên khuôn mặt chị.
Chia sẻ