Chồng em ở rể
Bây giờ em chỉ muốn về nhà chồng ở thật nhanh. Vì em xấu hổ với bố mẹ em quá. Em rất bế tắc, xin mọi người hãy cho em lời khuyên!
Em mới lập gia đình được 8 tháng và hiện tại 2 vợ chồng em đang ở nhà bố mẹ em. Vì chồng em không có việc làm nên gia đình em tạo điều kiện mở 1 cửa hàng điện thoại nho nhỏ trước cửa nhà em. Em thì vẫn còn đi học và chuẩn bị xin đi làm. Vợ chồng em chưa có con.
Thời gian đầu ở nhà em thì không có vấn đề gì xảy ra. Nhưng ở càng lâu thì mọi chuyện không hay không vừa ý bố mẹ em lại xảy ra. Càng ngày chồng em càng làm bố mẹ em thiếu tin tưởng hay nói cách khác là mất lòng tin. Vì bố mẹ em bảo chồng em là mồm miệng đỡ chân tay. Chồng em lại không có việc làm gì ổn định nên em cũng buồn. Thời thanh niên anh ý cũng chơi bời nhưng lấy vợ vào, anh ý cũng tu tỉnh. Bố mẹ em cũng mua cho 1 cái xe máy để 2 vợ chồng đi. Bố mẹ chồng em chỉ cho 2 vợ chồng 50 triệu làm vốn mở cửa hàng.
Nhưng em thì không khéo nên không thể làm thế nào để bố mẹ hiểu được. Bố mẹ em thì cũng rất thoải mái nhưng vì là con rể nên có chuyện gì bố mẹ cũng không tiện thể nói trước mặt được mà toàn nói lại với em. Em rất buồn.
Nhà chồng em và nhà mẹ em cách nhau gần 20km. Chồng em đang có ý định mở cửa hàng cầm đồ ở đó. Bây giờ thi thoảng tầm 6 giờ chồng em lại từ nhà em về nhà chồng. Anh luôn nói là đi gặp các anh em để nói chuyện. Trong khi gia đình em thì lại coi trọng bữa cơm tối nhưng cứ tầm đó là anh ý lại đi. Bố mẹ em đâm ra cũng suy nghĩ rồi hỏi em. Em chỉ bảo anh về gặp các anh em nói chuyện. Mẹ em thì bảo nó muốn đi nên nó nói thế thì biết thế.
Em biết ở nhà vợ, anh ấy không thoải mái. Em có góp ý là nếu muốn đi đâu thì đi nhưng anh ăn cơm xong hãy đi. Nhưng anh nói, không hiểu được nhà em như thế nào, có việc thì phải đi sao lại cứ bắt người khác phải theo ý mình. Em thấy buồn lắm nên nói với chồng em là thuê được cửa hàng dưới đấy xong thì chuyển về nhà chồng ở.
Thật sự em không muốn về nhà chồng vì ở đây em chẳng có ai cả. Mấy lần về nhà chồng chơi, chồng toàn để em ở nhà 1 mình rồi đi ra ngoài. Anh bảo là đi có việc còn em thì cứ lủi thủi trong nhà. Nhà chồng em còn có cả bố mẹ chồng nữa nhưng mỗi người một phòng. Nhà chồng lại không có internet, không có máy tính, chỉ có mỗi cái ti vi. Em thì có mỗi cái điện thoại làm bạn khiến em tủi thân vô cùng. Nhưng em phải về nhà chồng thôi, khổ mấy thì khổ, thà em khổ chứ không thể để bố mẹ em nhìn thấy em như thế.
Bố mẹ chồng em rất có điều kiện nhưng sống rất chi ly. Nhà em điều kiện không bằng nhưng cái gì cũng đầy đủ. Bố em sống rất biết trước biết sau. Còn bố mẹ chồng em thôi rồi, chỉ sĩ diện thôi. Bố mẹ em chẳng có mà vẫn chắt chiu mua cho vợ chồng em cái xe để đi lại trong khi nhà chồng đi cái xe mấy tỉ nhưng lại không mua được cho con trai cái xe máy. Bố mẹ chồng chỉ cho được 50 triệu lúc mới cưới là coi như xong, coi như hết trách nhiệm với vợ chồng em. Em buồn quá các chị ạ!
Em chẳng biết phải làm thế nào cho cuộc sống của em bây giờ. Em thương bố mẹ em quá. Em cũng ghét chồng vì cái tính lắm mồm, khéo nói quá nên mọi người bảo là dẻo mồm không tin được. Chồng em làm mất lòng tin với bố mẹ vợ, còn gia đình nhà chồng thì vô trách nhiệm với cuộc sống của 2 vợ chồng em.
Bây giờ chồng em không có nghề nghiệp, muốn làm ăn lại phải đi vay lãi ngày để làm. Trong khi đó, bố mẹ chồng em có thể giúp đỡ được thì lại chẳng giúp đỡ con. Em chẳng hiểu được bố mẹ chồng em nghĩ gì nữa. Bố chồng em thì nói rằng phải để cho chồng em biết quý trọng đồng tiền. Nhưng vì thế mà để cho các con đi vay lãi khổ sở thì có phải quá đáng không?
Bây giờ em chỉ muốn về nhà chồng ở thật nhanh. Vì em xấu hổ với bố mẹ em quá. Em rất bế tắc, xin mọi người hãy cho em lời khuyên!
Thời gian đầu ở nhà em thì không có vấn đề gì xảy ra. Nhưng ở càng lâu thì mọi chuyện không hay không vừa ý bố mẹ em lại xảy ra. Càng ngày chồng em càng làm bố mẹ em thiếu tin tưởng hay nói cách khác là mất lòng tin. Vì bố mẹ em bảo chồng em là mồm miệng đỡ chân tay. Chồng em lại không có việc làm gì ổn định nên em cũng buồn. Thời thanh niên anh ý cũng chơi bời nhưng lấy vợ vào, anh ý cũng tu tỉnh. Bố mẹ em cũng mua cho 1 cái xe máy để 2 vợ chồng đi. Bố mẹ chồng em chỉ cho 2 vợ chồng 50 triệu làm vốn mở cửa hàng.
Nhưng em thì không khéo nên không thể làm thế nào để bố mẹ hiểu được. Bố mẹ em thì cũng rất thoải mái nhưng vì là con rể nên có chuyện gì bố mẹ cũng không tiện thể nói trước mặt được mà toàn nói lại với em. Em rất buồn.
Nhà chồng em và nhà mẹ em cách nhau gần 20km. Chồng em đang có ý định mở cửa hàng cầm đồ ở đó. Bây giờ thi thoảng tầm 6 giờ chồng em lại từ nhà em về nhà chồng. Anh luôn nói là đi gặp các anh em để nói chuyện. Trong khi gia đình em thì lại coi trọng bữa cơm tối nhưng cứ tầm đó là anh ý lại đi. Bố mẹ em đâm ra cũng suy nghĩ rồi hỏi em. Em chỉ bảo anh về gặp các anh em nói chuyện. Mẹ em thì bảo nó muốn đi nên nó nói thế thì biết thế.
Em biết ở nhà vợ, anh ấy không thoải mái. Em có góp ý là nếu muốn đi đâu thì đi nhưng anh ăn cơm xong hãy đi. Nhưng anh nói, không hiểu được nhà em như thế nào, có việc thì phải đi sao lại cứ bắt người khác phải theo ý mình. Em thấy buồn lắm nên nói với chồng em là thuê được cửa hàng dưới đấy xong thì chuyển về nhà chồng ở.
Thật sự em không muốn về nhà chồng vì ở đây em chẳng có ai cả. Mấy lần về nhà chồng chơi, chồng toàn để em ở nhà 1 mình rồi đi ra ngoài. Anh bảo là đi có việc còn em thì cứ lủi thủi trong nhà. Nhà chồng em còn có cả bố mẹ chồng nữa nhưng mỗi người một phòng. Nhà chồng lại không có internet, không có máy tính, chỉ có mỗi cái ti vi. Em thì có mỗi cái điện thoại làm bạn khiến em tủi thân vô cùng. Nhưng em phải về nhà chồng thôi, khổ mấy thì khổ, thà em khổ chứ không thể để bố mẹ em nhìn thấy em như thế.
Bố mẹ chồng em rất có điều kiện nhưng sống rất chi ly. Nhà em điều kiện không bằng nhưng cái gì cũng đầy đủ. Bố em sống rất biết trước biết sau. Còn bố mẹ chồng em thôi rồi, chỉ sĩ diện thôi. Bố mẹ em chẳng có mà vẫn chắt chiu mua cho vợ chồng em cái xe để đi lại trong khi nhà chồng đi cái xe mấy tỉ nhưng lại không mua được cho con trai cái xe máy. Bố mẹ chồng chỉ cho được 50 triệu lúc mới cưới là coi như xong, coi như hết trách nhiệm với vợ chồng em. Em buồn quá các chị ạ!
Em chẳng biết phải làm thế nào cho cuộc sống của em bây giờ. Em thương bố mẹ em quá. Em cũng ghét chồng vì cái tính lắm mồm, khéo nói quá nên mọi người bảo là dẻo mồm không tin được. Chồng em làm mất lòng tin với bố mẹ vợ, còn gia đình nhà chồng thì vô trách nhiệm với cuộc sống của 2 vợ chồng em.
Bây giờ chồng em không có nghề nghiệp, muốn làm ăn lại phải đi vay lãi ngày để làm. Trong khi đó, bố mẹ chồng em có thể giúp đỡ được thì lại chẳng giúp đỡ con. Em chẳng hiểu được bố mẹ chồng em nghĩ gì nữa. Bố chồng em thì nói rằng phải để cho chồng em biết quý trọng đồng tiền. Nhưng vì thế mà để cho các con đi vay lãi khổ sở thì có phải quá đáng không?
Bây giờ em chỉ muốn về nhà chồng ở thật nhanh. Vì em xấu hổ với bố mẹ em quá. Em rất bế tắc, xin mọi người hãy cho em lời khuyên!