24 giờ của mẹ bỉm công sở thuộc team "não cá vàng"
Khi chúng ta có một bộ não "cá vàng" thì sẽ rất thú vị và nhiều rắc rối.
Dường như càng ngày càng nhiều người gia nhập "team não cá vàng", suốt ngày nhớ nhớ quên quên. Những chị em công sở, sau khi có con thì "trình độ" đãng trí còn tăng lên level đỉnh cao nữa cơ.
Cứ rình rình theo dõi một ngày của một mẹ bỉm công sở có tính hay quên mà xem, khối chuyện thật như đùa ấy chứ!
24 giờ của một thành viên hội "não cá vàng" không hiếm chuyện bàng hoàng.
7 giờ sáng: Dậy sớm cho con bú xong, đưa con đi gửi nhà trông trẻ rồi mặc quần áo tươm tất, chải đầu gọn gàng, make up nhẹ, tô chút son môi cho đời tươi tắn và ngắm nghía gương mặt mình trong gương. Đang ngắm thì cảm giác có gì sai sai. Phát hiện ra mình đã rửa mặt nhưng chưa đánh răng. Lật đật chạy vào WC. Vừa đánh răng vừa gãi đầu, cảm giác sai sai lần 2. Thò đầu ra hỏi chồng: "Anh ơi, em gội đầu cách đây mấy ngày rồi nhỉ?".
Tắm thì không quên được rồi, nhưng ngày gội đầu thì đúng là... khó nhớ.
7 giờ 30 sáng: Đi được nửa đường đến cơ quan mới ngờ ngợ tự hỏi, không biết lúc nãy làm đồ ăn sáng xong, mình tắt bếp gas chưa. Tần ngần một lúc cũng không nhớ nổi là rồi hay chưa, vội vàng chạy về xem. May mà bếp đã tắt rồi, có điều chẳng nhớ nổi mình tự tắt hay chồng tắt hộ.
7 giờ 40: Vội vàng phi xe đến cơ quan, vừa đi vừa lẩm bẩm "Không biết cái khẩu trang của mình đâu, rõ ràng lúc nãy có nhìn thấy mà giờ biến đâu mất". Dừng đèn đỏ, tranh thủ soi cái mụn trong gương chiếu hậu mới thấy cái khẩu trang được kéo xuống cằm từ bao giờ.
8 giờ sáng: Hồn nhiên check in cơ quan, mặt sung sướng vênh lên vì được ngày gương mẫu đến đúng giờ. Tung tăng vào chào hỏi hết lượt đồng nghiệp, thấy mấy em giai cứ nhìn chị cười cười, mặt đỏ lựng lên. Thằng em đồng nghiệp cạ còn khen: "Uầy, hôm nay chị sexy thế?". Cười mãn nguyện, tự nhủ: "Các cụ nói chẳng bao giờ sai, đúng là gái một con trông mòn con mắt mà!".
8 giờ 30 sáng: Một nữ đồng nghiệp nhìn trân trối, nhấm nháy rủ vào WC cùng rồi bảo thầm: "Chị ơi, chị quên mặc áo ngực rồi kìa!". Hốt hoảng nhìn xuống, sữa chảy tong tỏng ướt một bên ngực. Vội vàng mượn tạm khăn choàng rộng của đồng nghiệp quấn tứ tung. Được một đồng nghiệp khác (đến muộn) khen: "Hôm nay trông bà chị hơi chất đấy!".
8 giờ 35 sáng: Mở máy tính ra làm việc, định bụng chỉ online lướt Facebook và ngó nghiêng camera ở lớp của con một tí rồi làm ngay, đến khi quay lại quên mất định làm gì, ngồi lục lại một đống email với inbox Facebook xem có gợi ý nào không. Phát hiện có một đống tin nhắn đã đọc mà quên mất chưa trà lời.
10 giờ 30 sáng: Đang vừa làm vừa nói chuyện với đồng nghiệp, sếp ngó vào bàn chuyện dự án mới. Trả lời sếp xong, mặt nghệt mặt ra hỏi lại đồng nghiệp: "Nãy mình đang nói đến đâu rồi nhỉ?".
Thường xuyên đứt gãy mạch nói chuyện và câu cửa miệng là: "Mình nói đến đâu rồi nhỉ", có ai như thế không?
11 giờ 20 trưa: Đang định hẹn hò với đồng nghiệp cạ thì số điện thoại lạ gọi đến: "Chị ơi, chị xuống lấy đồ ăn nhé ạ". Ngơ ngác tuôn một tràng: "Ơ đồ ăn gì cơ, chị gọi bao giờ, em nhầm à, sao em có số của chị, chị không đặt mua gì trong hôm nay cả nhé bla bla bla". Shipper phải nhắc tên Facebook của mình, Facebook của shop, gửi ảnh chụp màn hình tin nhắn mới nhớ ra order đồ ăn trưa từ hôm trước, hẹn ngày giao hàng.
Vui vẻ xuống lấy đồ, đến nơi mới phát hiện mình không cầm ví. May túm được đồng nghiệp đang "bò lạc" gần đấy, vay nóng tiền để trả, không lại lượn lên hai mấy tầng lầu lấy tiền rồi lượn xuống chắc đứt hơi.
12 giờ trưa: Đã để riêng rác một bên, đồ ăn đang ăn dở một bên rồi, mà vui tay thế nào quăng luôn hộp thức ăn vào thùng rác, rác thì cầm trên tay. May mà còn ít thôi nên cũng đỡ tiếc.
Rác không vứt mà vứt thức ăn, thế có xót xa không chứ!
14 giờ 40 chiều: Đang nói chuyện với đối tác, cần ghi chú thông tin, hốt hoảng cuống cuồng đi tìm bút mà không thấy cái nào. Vớ tạm của đồng nghiệp cả bút cả sổ. Đồng nghiệp bảo: "Bà suốt ngày mượn mà không thấy trả". Cãi: "Thỉnh thoảng nhỡ tớ mới mượn chứ thường xuyên đâu", mở cả ngăn kéo (nghĩ là sẽ trống trơn) ra để chứng minh sự oan ức. Nhìn thấy một đống bút và sổ ghi chú nhưng không-cái-nào-là-của-mình.
15 giờ chiều: Tung tăng ra lấy hoa quả, nước uống cho mọi người. Mở tủ lạnh ra rồi mà ngẩn người một lúc không nhớ nổi mình cần lấy những gì. Đến khi lấy đủ đồ của mọi người đem về bàn rồi, chợt nhận ra chưa có trà sữa của mình.
Tủ lạnh là một không gian khiến team não cá vàng rất hoang mang/
17 giờ 30: Về nhà, phi thẳng vào hiệu sửa xe gần nhà, vì chồng gọi điện nhắc: "Vợ ơi, hôm nay đến ngày thay dầu xe rồi nhé" (Chồng đáng yêu thế chứ lị), hào phóng bảo các em ở cửa hàng: "Thay dầu xong rửa xe luôn giúp chị nhé!". Hồn nhiên đi bộ ra chợ, sà vào hàng cháo trai ăn lót dạ. Ăn xong trả tiền mới biết đã để quên ví ở cốp xe. May mà bà cháo trai cũng nhẵn mặt rồi, không thì tha hồ xấu hổ.
20 giờ: Cô em chồng nhắn tin: "Mai nhà có giỗ, anh chị có về không? Chị về thì làm cho em ít bánh nhé, bọn nhóc mê bánh bác làm lắm!". OK liền. Bột, bơ, đường, sữa đã đủ cả. Ung dung lùa con ngủ, dự định đến 22 giờ mò dậy làm là vừa.
22 giờ: "Chết rồi chồng ơi!", chồng hớt hải chạy ra. Thỏ thẻ: "Nhà hết giấy nến mà em không biết, cứ nghĩ hôm nọ đã mua rồi cơ. Hu hu". Chồng ga-lăng bảo: "Đợi tí anh đi tìm xem còn cửa hàng nào bán không". Sau 30 phút mòn mỏi vừa đợi chờ vừa chuẩn bị nguyên liệu, chồng cũng về, xách theo giấy bạc mua ở tạp hóa, vì không thể tìm được cửa hàng nguyên liệu bánh nào còn mở cửa.
23 giờ 30: Bánh làm xong, dọn dẹp, dọn dẹp, cất đồ, cất đồ. Ôi cuộn giấy nến mới tinh chưa khui ở đâu chui ra. Rón rén dí vào mặt chồng, khoe: "Anh ơi, em tìm thấy rồi nè", bị nhìn nhìn với ánh mắt hình viên đạn.
23 giờ 40: Ra phòng khách uống nước, vươn vai một cái rồi đi ngủ, hốt hoảng gào khóc, nước mắt chan chứa: "Anh ơi, anh ơi trộm vào nhà mình, trộm lấy mất xe máy của em rồi...". Chồng thở dài: "Cậu sửa xe nhắn xe em cần thay xích và bảo dưỡng mấy thứ nên anh chưa dắt về cho em. Hồi chiều em để xe ở hàng thay dầu, lại quên à". Cười sung sướng, nịnh: "Chồng đúng là tập giấy note đáng yêu nhất quả đất! Chụt chụt". Đi ngủ trong bình yên, không quên dặn: "Mai anh nhớ nhắc em..."
Khi bạn có một bộ não cá vàng, những người tỉnh táo xung quanh sẽ là giấy note!