Phim ngôn tình siêu hay xứng đáng nổi gấp 100 lần: Nữ chính diễn hay quá trời, siêu phẩm chữa lành của năm là đây
Bộ phim mang đến một câu chuyện ngôn tình trưởng thành, tinh tế và đầy nhân văn.
Bộ phim truyền hình mới của JTBC là Love Me đã có màn ra mắt tương đối khả quan. Hai tập đầu tiên của phim, được phát sóng liên tiếp trong tối qua, lần lượt ghi nhận tỷ suất người xem trung bình trên toàn quốc đạt 2,2% và 1,5%.

Dù sở hữu màn ra mắt khá ổn định về tỷ suất người xem, Love Me lại không tạo được làn sóng thảo luận quá rầm rộ trên mạng xã hội. Nguyên nhân được cho là bởi nhịp phim chậm rãi, tiết tấu trầm lắng, không chạy theo cao trào kịch tính hay những tình huống "drama" thường thấy. Tuy nhiên, chính sự điềm tĩnh đó lại trở thành điểm mạnh, giúp Love Me nổi lên như một trong những tác phẩm ngôn tình đáng xem nhất ở thời điểm hiện tại, đặc biệt với những khán giả yêu thích dòng phim chữa lành, giàu chiều sâu cảm xúc.
Ngay từ những tập đầu, Love Me đã đặt khán giả vào thế giới nội tâm cô độc của Seo Jun Kyung (Seo Hyun Jin) - một bác sĩ sản phụ khoa thành đạt, độc lập và lý trí. Ở bề mặt, Jun Kyung là hình mẫu phụ nữ hiện đại, không phụ thuộc vào hôn nhân để định nghĩa giá trị bản thân. Nhưng phía sau sự điềm tĩnh ấy là một tâm hồn mang nhiều vết nứt, sống chung với cô đơn như một điều hiển nhiên. Với cô, tình yêu không phải là điều thiết yếu, thậm chí bị giản lược thành nhu cầu thể xác đơn thuần, bởi Jun Kyung đã quá quen với việc tự bảo vệ mình khỏi tổn thương.

Bộ phim khéo léo phác họa áp lực vô hình mà những người phụ nữ độc thân, thành đạt phải đối diện. Một buổi xem mắt tưởng chừng bình thường nhanh chóng trở thành khoảnh khắc phơi bày sự phán xét cay nghiệt của xã hội, khi Jun Kyung bị đánh giá chỉ vì tuổi tác và tình trạng hôn nhân. Cách cô thẳng thắn từ chối, rời đi với sự tự trọng và bình thản, vừa cho thấy bản lĩnh, vừa gợi mở nỗi mệt mỏi kéo dài mà nhân vật đã âm thầm chịu đựng suốt nhiều năm.
Cô đơn của Jun Kyung không chỉ đến từ hiện tại mà còn bắt nguồn từ quá khứ đầy ám ảnh. Một tai nạn bi thảm đã cướp đi mẹ cô, đồng thời phá vỡ sự gắn kết trong gia đình. Jun Kyung sống cùng cảm giác tội lỗi vì cho rằng chính mình là nguyên nhân gián tiếp dẫn đến bi kịch ấy. Nỗi day dứt khiến cô thu mình lại, tự trừng phạt bản thân bằng sự xa cách và cô lập cảm xúc. Những phân cảnh Jun Kyung kìm nén nước mắt trước người khác, rồi vỡ òa trong cô độc, được thể hiện tinh tế và ám ảnh, cho thấy chiều sâu tâm lý mà bộ phim theo đuổi.

Sự xuất hiện của Ju Do Hyun (Chang Ryul) không mang màu sắc “định mệnh” hay lãng mạn ồn ào. Anh bước vào cuộc đời Jun Kyung một cách rất đời thường - là người hàng xóm, là người xa lạ tình cờ gặp ở cửa hàng tiện lợi, là người lặng lẽ đưa cô về nhà trong lúc yếu lòng nhất. Do Hyun ấm áp, hài hước và chân thành, nhưng không cố gắng xâm nhập hay thay đổi cô. Chính sự hiện diện nhẹ nhàng, không phán xét ấy dần làm lung lay những bức tường cảm xúc mà Jun Kyung đã xây dựng suốt nhiều năm.
Love Me không kể một câu chuyện tình yêu bùng nổ, mà chọn cách quan sát những con người mang trong mình nỗi cô đơn, tội lỗi và khao khát được thấu hiểu. Bộ phim dành thời gian để các nhân vật tồn tại, lắng nghe và dần chữa lành, thay vì vội vã đẩy họ vào những cao trào quen thuộc. Nhịp phim chậm, nhưng cảm xúc thì âm ỉ, lắng sâu và bền bỉ.


Có thể Love Me không phải lựa chọn dành cho số đông khán giả tìm kiếm giải trí nhanh hay kịch tính liên hồi. Nhưng với những ai sẵn sàng kiên nhẫn, bộ phim mang đến một trải nghiệm hiếm hoi: một câu chuyện ngôn tình trưởng thành, tinh tế và đầy nhân văn, nơi tình yêu không phải phép màu tức thì, mà là hành trình học cách đối diện với nỗi đau và mở lòng thêm một lần nữa.