Kiếm tiền nuôi cả nhà suốt 5 năm, khi mua đất mẹ chồng lại không cho đứng tên, tôi tuyên bố 1 điều khiến bà bủn rủn
Tôi buồn lắm chứ, suốt 5 năm tần tảo, hy sinh cho cả gia đình cuối cùng bị mẹ chồng và chồng lật mặt. Thế nhưng, tôi quyết không nhịn họ 1 lần nữa.
Tôi lương 13 triệu, Thiệu thì 8 triệu. Ngay từ ngày mới cưới nhau, mẹ chồng đã gọi chúng tôi ra chất vấn về thu nhập. Tôi ngày ấy còn hiền lành và ngây thơ, nghĩ là miễn sao để mẹ chồng vui là được, lương lậu cũng có gì đâu mà giấu giếm. Thêm nữa, tôi cũng có suy nghĩ là: "Mình lương cao hơn chồng, nếu không nói ra có khi mẹ chồng lại nghĩ ăn bám mà coi thường."
Thế là một con bé 24 tuổi vừa vào đời lăn xả kiếm tiền được 2 năm trời chẳng chút nghi ngại, khai sạch sành sanh với bà:
- Dạ, lương con 13 triệu/tháng mẹ ạ.
Mẹ chồng gật gù, tỏ vẻ hài lòng lắm. Tôi còn nhớ như in cái điệu cười của bà khi ấy, rồi bà còn cầm tay tôi nhẹ nhàng, nói 1 câu chân tình:
- Thế thì mừng quá. Thằng Thiệu lấy được con đúng là phúc của nó. Cuộc sống của 2 đứa về sau thế nào, chủ yếu do các con tự cố gắng. Mẹ giờ già rồi, chỉ đỡ đần được trông cháu hay cơm nước thôi, chứ về kinh tế thì chịu! Nhưng mẹ nghĩ các con lương cũng không hề thấp so với mức sống ở quê, các con cần phải biết chắt chiu, tằn tiện mà xây nhà mới hoặc mua đất ngoài trung tâm. Mẹ nghĩ lương của thằng Thiệu đưa mẹ giữ cho, con sẽ là người tay hòm chìa khóa, thu chi mọi thứ trong gia đình.
Nghe những lời đường mật của bà cùng cái nắm tay ấm áp, tôi như bị thôi miên vậy. Chẳng 1 chút ngần ngừ, tôi cười e thẹn vâng dạ với mẹ chồng. Trời ạ, cái con bé lúc ấy sao mà ngu dại thế!
Từ đó về sau, tất thảy mọi thứ trong gia đình đều 1 tay tôi lo, từ mua thức ăn, điện nước, mạng cho tới kem đánh răng, bột giặt, mì chính, bột canh... Tất tần tật mẹ chồng chẳng lo cho 1 thứ gì, cứ hết thì bà gõ đầu tôi. Thậm chí, tới khi đi ăn cỗ, bà cũng nhắc tôi:
- Mai mẹ đi ăn cỗ nhà bác A, B, C... Mẹ đi cũng là đi cho bọn con thôi, đưa mẹ 500k nhé.
Đấy, thế là tất cả mọi khoản chi trong nhà đều trông cả vào 13 triệu lương tháng của tôi. Lấy chồng 5 tháng, lo nghĩ nhiều mà tôi gầy rộc cả đi. Lúc này tôi mới ngớ người nhận ra "Ơ, mình tự lo chi tiêu trong gia đình nhưng đây là tiền mình mà!"
Nhận ra mà chẳng có hành động gì, đúng là chỉ có tôi. Và tháng ngày sau đó, mỗi lần thiếu trước hụt sau, tôi còn bị mẹ chồng mắng thêm vì không biết vun vén. Tôi thì sợ, lao đi mà tăng ca, nhận thêm việc bên ngoài. Và mẹ chồng tôi càng ngày càng bộc lộ bản chất ghê gớm, tác oai tác quái.
Tới khi tôi sinh con, chắc là thời điểm gia đình khó khăn nhất. 3 năm 2 đứa, có những lúc tôi phải ăn cơm cữ chỉ có canh rau ngót vườn nhà và 2 quả trứng luộc cũng của nhà. Tôi tủi thân, nước mắt tuôn lã chã nhưng Thiệu lại bảo:
- Có cơm trắng mà ăn là tốt rồi. Ngày xưa mẹ đẻ bọn anh toàn cơm độn ngô, khoai ấy chứ. Em thấy cực quá thì vay mẹ đẻ thêm tiền đi. Hoặc là qua tháng cữ rồi đi làm sớm.
Đấy, có ông chồng "yêu thương" như thế thì tôi mừng lắm. Và con được 3 tháng, tôi đã đi làm việc thật. Cũng chẳng phải do mẹ chồng hay chồng tác động, cơ bản nhìn 2 con nheo nhóc, đói sữa, trái tim người mẹ không kiềm được.
Suốt 5 năm trời tôi sống khổ cực, gồng gánh cả gia đình chồng vì cho rằng đang cùng nhau cố gắng cho tương lai. Thế nhưng, ngày mà mẹ chồng và chồng hí hửng đếm tiền, bàn nhau sẽ mua 1 lô đất ngoài phố thì chẳng hề nói với tôi. Thậm chí, tận khi họ có được sổ đỏ, tôi mới ngã ngửa vì chẳng hay biết, tên mình cũng không hề xuất hiện. Tôi hốt hoảng hỏi thì mẹ chồng lại khinh miệt, bảo:
- Này, tiền này của thằng Thiệu, đất này chỉ có nó đứng tên là đúng rồi.
Tới giờ phút này tôi mới sáng mắt, nhận ra âm mưu của mẹ con Thiệu. Tôi vẫn cố vớt vát:
- Mẹ ơi, nhưng suốt 5 năm qua con lo cho cái nhà này để anh ấy tích tiền mua đất mà. Sao lại chỉ đứng tên anh Thiệu được?
- Đầu chị chỉ để mọc tóc à? Không có tôi, có nó thì mình chị nuôi nổi cái nhà này chắc. Thôi thôi, cứ ngoan ngoãn thì vẫn có đất phố mà ở, cứ đòi đứng tên làm gì.
Tức mẹ chồng 1, tôi càng tức Thiệu 10 khi anh gạt tôi sang và bảo:
- Mẹ kệ nó. Biết cái gì đâu mà đòi đứng tên.
Tới lúc này, tôi không chịu nhịn nữa, đứng lên tuyên bố thẳng thừng với 2 mẹ con nhà họ:
- Thế thì mình ly hôn. Con nói cho 2 người biết, sổ có đứng tên mình anh ấy thì ra tòa cũng giải quyết chia đôi thôi. 2 người nghĩ là ăn cả được à? Hơn nữa, 2 đứa con tôi sẽ nuôi cả.
Nghe tới đây, mẹ chồng và Thiệu bối rối nhìn nhau. Họ bắt đầu có chút lo sợ, định mở lời nhưng tôi bỏ vào trong phòng. Lời tuyên bố ly hôn không chỉ là dọa mẹ chồng và chồng nữa, tôi sẽ viết giấy thật sự. 5 năm qua như thế là quá đủ rồi!