Giấy báo trúng tuyển ĐH bị cha giấu đi, con gái bỏ nhà 10 năm, ngày cha mất về dọn di vật rồi nằm khóc cả đêm

Thiên An,
Chia sẻ

Có những lựa chọn nhìn qua là tàn nhẫn, nhưng ẩn sau là cả một đời giằng xé.

Trong mỗi gia đình, đôi khi tình yêu không được thể hiện bằng lời nói, mà bằng những lựa chọn khiến người ta đau lòng cả đời. Giữa những hiểu lầm, có người chọn im lặng để che giấu tổn thương, có người lại mang nỗi oán hận đi thật xa cho đến khi sự thật muộn màng hé lộ, tất cả mới lặng người nhận ra yêu thương chưa bao giờ biến mất, chỉ là nó giấu sau một lời hứa.

Ở một vùng núi nhỏ thuộc tỉnh Hà Nam (Trung Quốc), người dân vẫn nhắc mãi câu chuyện của Lý Tuyết Nhi - cô gái từng rời nhà suốt 10 năm chỉ vì một bức thư trúng tuyển đại học bị cha cô giấu đi. Tưởng chừng là nỗi oan không thể tha thứ, nhưng khi sự thật được hé mở, ai cũng rơi nước mắt.

Sau kỳ thi đại học năm ấy, Lý Tuyết Nhi và em trai Lý Vân Bằng đều có kết quả rất tốt. Hai chị em là niềm tự hào của ngôi làng nghèo nằm giữa núi đá và ruộng cằn. Cha của họ, ông Lý Quốc Cường, người nông dân ngoài 50 tuổi đã một mình nuôi con khôn lớn sau khi vợ mất sớm. Ông luôn tin rằng chỉ có học mới giúp con thoát khỏi cuộc sống lam lũ này.

Thế nhưng, khi cả hai đứa đều đỗ đại học, ông Lý lại rơi vào nỗi suy tư, tiền học của một đứa đã là gánh nặng, nói gì đến hai. Đêm nào ông cũng ngồi bên hiên, rít từng hơi thuốc dài trong bóng tối, khuôn mặt khắc khổ như già thêm mấy tuổi.

Giấy báo trúng tuyển ĐH bị cha giấu đi, con gái bỏ nhà 10 năm, ngày cha mất về dọn di vật rồi nằm khóc cả đêm- Ảnh 1.

Ảnh minh họa

Ngày nhận giấy báo trúng tuyển của con, ông xuống huyện lấy thư về. Nhưng khi trở lại, ông chỉ đưa cho Lý Vân Bằng. "Chỉ có một lá thôi" , ông nói, giọng khàn và ánh mắt né tránh.

Lý Tuyết Nhi sững sờ. Cô tin cha, nhưng tim vẫn thắt lại. Cô tự an ủi: "Có lẽ mình chưa đủ may mắn".

Ngày nhập học đến, cha đưa em trai đi, còn Lý Tuyết Nhi ở nhà xin làm thuê. Trong lúc dọn đồ, cô tình cờ phát hiện trong tủ có một bì thư vàng ố, không ngờ đó lại là lá thư trúng tuyển đại học mang tên chính cô.

Khoảnh khắc ấy, niềm tin trong cô vụn vỡ. Cô từng tự hào rằng cha mình không trọng nam khinh nữ nhưng hóa ra mọi thứ cũng chỉ là ảo tưởng của riêng cô. Không đợi lời giải thích từ cha, Lý Tuyết Nhi bỏ đi, mang theo vài trăm tệ tiền tiết kiệm và tấm căn cước. Cô lang bạt nơi đất khách, làm đủ nghề để mưu sinh. Nhiều năm sau, cô mở được chuỗi cửa hàng làm đẹp, trở thành người phụ nữ trưởng thành, đủ sức nuôi sống mình. Nhưng trong lòng cô, vết thương ấy chưa bao giờ liền sẹo.

Cho đến một ngày, thông qua một người cùng làng, cô nhận được cuộc gọi từ em trai Lý Vân Bằng: "Chị ơi, cha bệnh nặng rồi, chỉ mong gặp chị lần cuối".

Khi cô trở về, cha đã qua đời. Bên di ảnh, người con gái từng hận cha suốt 10 năm bỗng gục ngã. Trong lúc dọn di vật, cô phát hiện chiếc hộp sắt cũ - thứ mà cha cô luôn cất giữ.

Bên trong là giấy tờ nhận con nuôi và một cuốn nhật ký dày đặc chữ viết tay. Thì ra, Lý Vân Bằng không phải con ruột của ông Lý Quốc Cường, mà là con trai của một người bạn cùng làm công trường với ông ngày trẻ, đã mất vì tai nạn lao động. Trước khi qua đời, người bạn ấy nắm tay ông mà nói: "Hãy giúp tôi nuôi con, đừng để nó khổ".

Ông Cường đã giữ trọn lời hứa ấy suốt đời. Khi hai đứa trẻ cùng đỗ đại học, ông đã định để Lý Tuyết Nhi đi học, còn để em trai ở nhà. Nhưng rồi ông lại không thể vì câu nói ấy cứ vang mãi trong đầu. Thế là ông giấu lá thư của con gái, tự dằn vặt suốt những năm cuối đời.

Trong nhật ký, ông viết: "Cha có lỗi với con, Tuyết Nhi à. Mỗi ngày đều nhớ con, chỉ mong có kiếp sau được chuộc lại lỗi này".

Giấy báo trúng tuyển ĐH bị cha giấu đi, con gái bỏ nhà 10 năm, ngày cha mất về dọn di vật rồi nằm khóc cả đêm- Ảnh 2.

Ảnh minh họa

Lý Tuyết Nhi đọc đến đó thì gục xuống, ôm cuốn sổ vào ngực mà khóc nghẹn. Cô hiểu ra rằng, đôi khi người cha không chọn ai mà chỉ chọn cách đau đớn nhất để giữ trọn một lời hứa.

Từ đó, cô không còn nhắc lại chuyện cũ. Chiếc hộp sắt ấy cùng bí mật của cha được cô chôn sâu sau vườn, như một cách khép lại tất cả.

Có thể thấy, không phải mọi sự im lặng đều là thờ ơ, cũng không phải mọi lựa chọn tàn nhẫn đều xuất phát từ lòng ích kỷ. Trong mỗi gia đình, có những nỗi khổ mà người trong cuộc không thể nói ra, và có những tình yêu chỉ có thể được nhìn thấy... sau khi đã mất đi.

Người cha trong câu chuyện ấy không phải không thương con, chỉ là ông chọn cách giữ lại phần thiệt về mình, để làm tròn lời hứa với một người đã khuất. Ông biết mình sai, biết rằng con gái sẽ hận mình, nhưng vẫn chấp nhận để gánh lấy mọi oán trách vì trong lòng ông, chữ "nghĩa" đôi khi nặng ngang chữ "tình".

Đó cũng là bi kịch của nhiều bậc cha mẹ khi yêu thương mà không biết cách bày tỏ, hi sinh mà chẳng ai hay. Chỉ đến khi họ rời đi, con cái mới nhận ra những điều họ từng giấu kín không phải để làm tổn thương mình, mà là để bảo vệ một điều gì đó lớn lao hơn.

Có những vết thương phải đi qua cả một đời người mới hiểu được lý do nó tồn tại. Và đôi khi, tha thứ không chỉ là cho người khác, mà còn là cho chính mình vì đã từng quá vội vàng trong nỗi hận, mà quên mất rằng, tình thân chưa bao giờ là điều đơn giản để phán xét.

Không phải người cha nào cũng biết cách yêu, và không phải mọi sự im lặng đều là vô tâm. Có những lựa chọn nhìn qua là tàn nhẫn, nhưng ẩn sau là cả một đời giằng xé. Trước khi trách ai đó vì đã giấu mình điều gì, đôi khi ta cũng nên tự hỏi: Nếu là mình, liệu có đủ can đảm để lựa chọn khác đi?

Theo Sohu

Chia sẻ