"Có nên thổ lộ tình cảm với người yêu đầu khi chuẩn bị bỏ chồng": Câu hỏi gây tranh cãi

Kim Tiền,
Chia sẻ

Hóa ra, có những người mình tưởng đã quên, nhưng chỉ cần một tin nhắn, tất cả lại ùa về.

Tôi sắp ly hôn. Câu nói tưởng như đơn giản, nhưng với tôi, nó là kết thúc của một chặng đường đầy tổn thương, và là khởi đầu cho những điều không ai biết sẽ đi đến đâu. Tôi từng có một mối tình đầu rất đẹp, tên anh là Minh – một người thợ điện lạnh hiền lành, chân thật, thương tôi bằng sự tận tâm nhất.

Chúng tôi yêu nhau hơn hai năm, mơ về một mái nhà nhỏ, những buổi tối anh ngồi sửa đồ, tôi nấu bữa cơm. Nhưng rồi, tuổi trẻ khiến tôi chọn khác đi. Tôi muốn một cuộc sống ổn định hơn, muốn một người có thể lo cho tôi, chứ không phải người cứ đi sớm về khuya với chiếc xe cũ và những bộ đồ dính đầy bụi lạnh. Thế là tôi rời anh.mHôn nhân đến nhanh, và ra đi còn nhanh hơn.

Người tôi lấy, đúng là có “ổn định”, nhưng là kiểu ổn định của người chẳng bao giờ để ý đến cảm xúc vợ mình. Anh bận rộn, lạnh nhạt, chỉ coi tôi như người quản lý trong nhà. Tôi mang thai, rồi sinh non. Đứa con ra đi khi chưa kịp mở mắt nhìn mẹ. Chồng tôi không một lời an ủi, chỉ bảo: “Coi như duyên chưa tới.” Tôi đã khóc cạn nước mắt. Có lúc tôi tự hỏi – nếu ngày đó tôi không chia tay Minh, liệu mọi thứ có khác?

Sau biến cố, tôi sống như một cái bóng. Thân thể yếu đi, tinh thần kiệt quệ. Người chồng thì ngày càng xa cách, dần sa vào rượu và nợ nần. Gia đình chồng không mấy thiện cảm với tôi, mọi thứ quanh tôi chỉ còn là sự mỏi mệt. Rồi anh đi làm xa, và chúng tôi chính thức nói đến chuyện ly hôn.

Giữa những ngày đó, Minh bất ngờ nhắn tin hỏi thăm: “Lan dạo này ổn không?”

Chỉ bốn chữ, mà tôi thấy tim mình nhói lên. Anh vẫn vậy – ít nói, nhưng mỗi lời đều khiến tôi nhớ đến quãng thời gian mình đã bỏ lỡ. Anh nói tình cờ nghe tin tôi ốm, nên muốn hỏi xem có cần giúp gì không. Tôi cảm ơn, nhưng lòng thì rối bời. Hóa ra, có những người mình tưởng đã quên, nhưng chỉ cần một tin nhắn, tất cả lại ùa về.

"Có nên thổ lộ tình cảm với người yêu đầu khi chuẩn bị bỏ chồng": Câu hỏi gây tranh cãi - Ảnh 1.

(Ảnh minh hoạ)

Chúng tôi gặp lại nhau, ở một quán cà phê cũ trong con hẻm nhỏ. Anh vẫn là anh – giản dị, đi xe máy, áo thợ còn dính vết dầu. Nhưng ánh mắt anh có gì đó khác – chững chạc, bình tĩnh, không còn bốc đồng như xưa. Anh hỏi tôi về chồng, về sức khỏe, về công việc. Tôi kể ít thôi, sợ nếu nói nhiều quá sẽ khóc. Rồi anh nói: “Anh không dám khuyên em điều gì. Chỉ mong em bình yên. Nếu mệt quá, đừng chịu một mình.”

Chúng tôi im lặng một lúc lâu. Giữa khoảng lặng ấy, tôi thấy mình như được sưởi ấm – thứ ấm áp mà bao năm rồi tôi không cảm nhận được. Tôi muốn nói “Em vẫn thương anh”, nhưng sợ. Tôi sợ nếu nói ra, mọi thứ lại trở nên rối ren. Sợ rằng, tôi chỉ đang tìm đến anh trong lúc yếu lòng. Và sợ nhất là… anh đã quên tôi rồi.

Tôi trở về, đêm đó mất ngủ. Từng ký ức xưa cũ cứ lần lượt hiện ra – khi anh chở tôi đi làm về dưới trời mưa, khi anh nhường phần cơm dù cả hai chỉ có một hộp, khi anh nói: “Sau này, anh chỉ cần sửa máy, em ở nhà bán hàng là đủ sống rồi.” Ngày đó, tôi cười chê anh “nghèo”. Giờ nghĩ lại, thấy mình thật dại. Tôi biết anh vẫn chưa lập gia đình. Nghe bạn chung kể, anh làm việc chăm chỉ, sống tiết kiệm, vẫn hay giúp người khó khăn. Có lẽ, anh chưa quên tôi, hoặc… đơn giản là anh đã học cách sống mà không cần quên.

Một buổi chiều, anh lại đến tìm tôi, mang theo túi cam và hộp thuốc bổ: “Anh nghe nói em hay mất ngủ. Cái này tốt lắm, nhớ uống nhé.”

Tôi cười, nghẹn ngào cảm ơn. Rồi bất chợt, tôi hỏi: "Nếu một ngày em thật sự ly hôn… anh có muốn bắt đầu lại không?”

Anh nhìn tôi, trầm ngâm: “Anh từng nghĩ đến điều đó nhiều lần. Nhưng anh sợ – sợ mình chỉ là người xuất hiện khi em yếu lòng. Anh không muốn làm chỗ dựa tạm thời, anh muốn nếu em quay lại, là vì yêu, chứ không phải vì cô đơn.”

Câu nói ấy khiến tôi im lặng thật lâu. Đó chính là điều tôi vẫn né tránh – rằng giữa yêu và thương, đôi khi chỉ là một sợi tóc. Tôi nhận ra, tình yêu không thể được cứu bằng sự thương hại, và hạnh phúc không thể xây từ đổ nát nếu trong lòng chưa thật sự bình yên. Tôi không trả lời. Chúng tôi chỉ ngồi im, nghe tiếng mưa rơi trên mái hiên, lòng tôi nặng trĩu.

Giờ đây, tôi sống một mình. Tôi đang hoàn tất thủ tục ly hôn, cố gắng quay lại công việc, tự lo cho bản thân. Anh thỉnh thoảng vẫn ghé qua, mang cho tôi bó rau, túi trái cây hay đôi khi chỉ hỏi: “Ổn không?” – giản dị nhưng ấm áp.

Tôi chưa biết tương lai sẽ thế nào. Có thể chúng tôi sẽ quay lại, có thể không. Nhưng ít nhất, tôi biết – mình không còn oán hận. Ngày tôi rời anh năm đó, tôi nghĩ mình bước ra để tìm hạnh phúc lớn hơn. Nhưng sau cùng, tôi mới hiểu: Hạnh phúc không nằm ở chỗ ta chọn người giàu hay nghèo, mà là chọn người khiến ta bình yên.

Giờ đây, tôi không mong điều gì hơn ngoài sự bình yên ấy – cho anh, cho tôi, và cho cả những gì chúng tôi từng có. Có lẽ, đôi khi trong đời, việc không quay lại cũng là một cách để giữ cho tình yêu mãi đẹp.

(Tâm sự của độc giả)

Chia sẻ