24h Hà Nội: Lạ lạ... quen quen
Hành trình một ngày với đủ bình minh, hoàng hôn và cả chuyến đi bộ xuyên trưa qua những con phố đã mang đến cho tôi một trải nghiệm vừa quen, vừa lạ về Hà Nội.
Nhân một kì nghỉ quá ngắn cho một chuyến đi dài, mà quá lãng phí để chỉ ở nhà ngủ, tôi nảy ra ý định dành 1 ngày dạo quanh Hà Nội. Là kẻ ưa lang thang, dành khá nhiều thời gian thăm thú các nẻo đường thủ đô, tôi vẫn luôn cho rằng mình hiểu thật nhiều về mảnh đất này. Nhưng hóa ra tôi... nhầm to khi nghĩ đã tỏ tường về mảnh đất được xem là "nhỏ như bàn tay con gái".
Tôi bắt đầu hành trình của mình khi trời mới tờ mờ sáng và quyết định khởi động ngày đặc biệt "bất thường" của mình bằng những đóa hoa tươi mát và quyến rũ. Con đường lên chợ hoa Quảng Bá thật dài và vắng, trong tiết trời về sáng thoáng lạnh. Tôi để cho mũi của mình thỏa sức hít ngửi những hơi thật sâu thứ không khí không mùi bụi, tôi để cho cặp mắt của mình thoải mái quan sát mọi vật trong mờ ảo, để tai của mình lắng nghe những âm thanh tĩnh lặng của ngày mới mà không cần phải phòng bị. Hà Nội của tôi trong sương đêm thật đẹp.
Này là chợ hoa Quảng Bá với đủ loại hoa đua nhau tỏa sắc, nào sen, nào hồng, nào ly, nào cúc... Những ánh đèn pin nhấp nháy chọn hoa, những âm thanh huyên náo mặc cả từ những cô hàng. Và có cả những kẻ ưa lang thang như tôi - đang tìm góc bấm những bức ảnh ưng ý. Ngắm tới, ngắm lui, cuối cùng, tôi quyết định mua cho mình một bó sen trắng - loài hoa tôi vô cùng ưa thích bởi ý nghĩa cũng như hương thơm thanh tao.
Những bó hoa tươi chuẩn bị lên phố.
Được mãn nhãn với hương sắc của hoa, đôi chân đưa tôi hướng ngược về cầu Long Biên. Tôi muốn được ngắm những tia nắng ấm áp lúc bình minh tại cây cầu trăm tuổi. Đương nhiên, cây cầu này chẳng còn lạ gì với tôi, nhưng cảm giác đứng trên cầu, tận hưởng những làn gió mát lành thoáng mùi sông nước, mùi cỏ cây lên bãi giữa khiến tôi vô cùng thích thú. Cảm giác chờ đợi từng phút, từng phút để thấy mặt trời ló rạng, đỏ ối dần xóa đi màn đêm báo hiệu một ngày mới quả là một trải nghiệm không thể quên.
Ngắm "no nê" bình minh tuyệt đẹp, tôi trở về khu phố cổ. Những phố "Hàng" và Hồ Gươm buổi sớm mai thật khác. Sự ồn ào, tấp nập thay bằng sự tĩnh lặng. Quanh Bờ Hồ là những nam thanh, nữ tú, những cô bác trung niên, con trẻ tập thể dục quanh hồ. Những rặng liễu lay nhẹ trong gió, mặt nước hồ nương theo gió khẽ gợn đều. Con đường loang loáng nước của xe rửa đường. Tất cả chỉ đơn giản là thế thôi, nhưng gợi lên trong tôi những cảm xúc thật lạ. Chưa bao giờ, tôi cảm thấy Hà Nội của tôi ... Hà Nội đến thế.
Một Hà Nội thâm trầm và chậm rãi.
Tháp Bút.
Nắng đã lên cao, tôi để đôi chân mình mặc sức đi khám phá những phố Hàng bắt đầu náo nhiệt. Những hàng quà sáng bắt đầu tấp nập khách. Mùi thơm từ xiên chả nướng bánh cuốn, những đôi tay thoăn thoắt làm bún, chan nước dùng phở... khiến tôi dấy lên một ham muốn có thể thưởng thức tất cả những thức quà kia. Cuối cùng, tôi chọn một quán cafe nơi góc phố Hàng Bạc, đãi cái bụng sôi xèo của mình bát xôi nóng hổi và một ly cafe.
Đã khá lâu rồi, những bữa ăn của tôi luôn vội vàng và rất công nghiệp, thế nên tôi rất ngạc nhiên khi thấy những món quen hôm nay ngon lạ. Cảm giác ngồi quan sát những chuyển động nhịp nhàng quanh mình vô cùng thú vị. Góc này các chị đang chọn mua hoa tươi, góc kia, em bé đang theo bà đi chợ sớm... Tôi bỗng phát hiện ra, hạnh phúc chỉ đơn giản là những điều nhỏ nhặt, gần gũi như vậy thôi.
Gánh hàng hoa buổi sớm.
Những quán cafe nơi phố cổ tấp nập khách. Những người bạn ngồi chuyện phiếm với nhau hay dân công sở tranh thủ uống ly cafe để tỉnh táo trước giờ làm. Chỗ ngồi là vỉa hè tận dụng, chiếc ghế nhựa để ngồi và cũng chiếc ghế nhựa để làm bàn. Đơn giản chỉ có thể thôi, nhưng chẳng ai tỏ ra bận lòng vì sự đơn sơ ấy. Thậm chí với nhiều người, đó còn là những điều đặc trưng của cafe phố cổ.
Cafe sáng là một phàn không thể thiếu của Hà Nội.
Vừa thư thả tản bộ, tôi vừa ngắm nhìn những hoạt động hối hả trên các tuyến phố. Phố mỗi lúc mỗi tập nập, khách du lịch, những dòng xe nườm nượp nối đuôi nhau đến công sở. Ánh nắng đã dát vàng khắp nơi. Những khu phố lúc này được khoác lên mình tấm áo mới vô cùng huyên náo và đầy sắc màu.
Đâu đó, những gánh quà rong bắt đầu xuất hiện. Bên những quán nước, những bác xe ôm tranh thủ uống chén trà mạn đợi khách. Những điều ấy, tôi đã chứng kiến nhiều lần, rất nhiều lần, nhưng hôm nay chúng lại mang tới cho tôi những xúc cảm rất mới. Nơi đây là khách du lịch đang thăm thú, khám phá, nơi kia là cuộc sống mưu sinh của những con người bộn bề với gánh nặng trên vai. Hà Nội lại trở lại là Hà Nội hiện đại và sôi động nhưng không thiếu những lo toan.
Mưu sinh trên phố.
Tôi dành buổi chiều của mình những con đường 3 hàng cây xanh mát nơi Phan Đình Phùng rồi bước qua đường Thanh Niên để tới Hồ Tây. Những con đường dài thơ mộng, những gánh xe hoa hòa cùng những làn gió mát quả là liều thuốc diệu kỳ khiến người ta quên đi mệt mỏi sau những giờ đi bộ liên tục.
Những hàng ăn vặt trên đường Thanh Niên không nhiều như khu phố cổ, nhưng những chiếc bò bía hay những chiếc ốc quế ngọt ngào và mát lịm đã tiếp sức cho tôi tiếp tục hành trình khám phá của mình.
Đường Thanh Niên
Tôi quyết định chọn khu Tây Hồ làm điểm ngắm hoàng hôn. Hồ Tây đang vào vụ sen, cả con đường Võng Thị mùi sen đưa lên từ hồ thật khiến tinh thần tôi vô cùng sảng khoái. Chẳng trách nhiều người chọn nơi đây để đi dạo, đạp xe thư giãn. Ngồi ngắm sắc sen hồng e ấp bên màu xanh của lá, đợi hoàng hôn xuống, tôi tự nghĩ, chẳng cần phải đi đâu xa để thấy kì quan, bởi thực ra, chúng ở rất gần.
Hoàng hôn Tây Hồ
Thành phố đã lên đèn. Cuộc sống của Hà Nội về đêm rực rỡ và huyên náo. Trên các nẻo đường, những hàng trà chanh nườm nượp những nam thanh nữ tú với những câu chuyện về cuộc sống, học hành, công việc. Các tụ điểm như Nhà Hát Lớn, quanh Bờ Hồ, khu Nhà Thờ hay Lăng Bác trở nên vô cùng sôi động. Những cặp đôi tay trong tay đi dạo trên những con đường lộng gió.
Quán trà đông nghịt khách.
Lăng Bác là nơi dạo mát ưa thích của nhiều người.
Tôi trở về nhà sau 1 ngày dạo chơi quanh Hà Nội. Một ngày dạo quanh Hà Nội đương nhiên cũng mang lại cho tôi rất nhiều cảm xúc. Những điều tôi thấy không chẳng phải mới, cũng chẳng lạ, nhưng với tôi, thế là đủ. Hà Nội của tôi là nét cổ điển song hành với hiện đại, là sự náo nhiệt, ồn ào đi kèm với sự bình dị và giản đơn, là tiết tấu nhanh đi kèm chậm để tạo nên một bản nhạc với rất nhiều cung bậc và âm điệu.