Lạ chưa: Cha mẹ dùng 5 câu này mắng, con không oán giận mà con thay đổi theo hướng tốt!
Mắng con cũng là cả một nghệ thuật.
Trong hành trình nuôi dạy con, việc phê bình là điều khó tránh khỏi. Khi con mắc lỗi, cha mẹ có quyền nhắc nhở để con hiểu và sửa sai. Tuy nhiên, điều quyết định hiệu quả không nằm ở việc “có phê bình hay không”, mà chính là cách phê bình. Một lời nói gay gắt có thể khiến trẻ tổn thương, phản kháng hoặc khép lòng. Nhưng một lời góp ý nhẹ nhàng, xuất phát từ sự tôn trọng và thấu hiểu, lại có sức mạnh giúp con thay đổi và trưởng thành.
Dưới đây là 5 câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng lại chứa đựng “mật mã” để cha mẹ phê bình con mà không làm tổn hại tình cảm.
1. “Con về muộn thế này, cha mẹ rất lo…”
Nhiều cha mẹ khi con về muộn thường tức giận mắng mỏ: “Muộn thế này còn về làm gì, chẳng coi ai ra gì cả!”. Những lời trách móc ấy chỉ làm trẻ thêm sợ hãi hoặc tủi thân.
Thay vì trút giận, cha mẹ có thể bộc lộ cảm xúc thật: “Con về muộn làm cha mẹ lo lắng lắm.” Một câu nói đơn giản nhưng đủ khiến con hiểu được tình thương, dễ dàng tự điều chỉnh hành vi. Khi trẻ cảm nhận được sự quan tâm chân thành, chúng thường chủ động thay đổi hơn là chống đối.

Ảnh minh họa
2. “Chắc cha mẹ chưa nói rõ, để giải thích lại nhé”
Khi con chưa hiểu bài hay làm chưa đúng, nhiều cha mẹ mất kiên nhẫn và trách rằng: “Con có nghe gì không đấy?” Lời trách này vô tình khiến trẻ cảm thấy kém cỏi, bị coi thường.
Một cách tinh tế hơn là cha mẹ thừa nhận trách nhiệm: “Có lẽ cha mẹ chưa giảng rõ, để nói lại cho con nhé.” Chính sự tự soi xét này không làm giảm uy tín, mà còn giúp trẻ bớt căng thẳng, dễ hợp tác. Đồng thời, trẻ cũng học được bài học quan trọng: biết nhận lỗi và sửa sai là điều tự nhiên, không đáng xấu hổ.
3. “Bài này khó thật, con có cần cha mẹ giúp không?”
Trong mối quan hệ cha mẹ – con cái, điều trẻ mong muốn nhất là được thấu hiểu. Khi gặp khó khăn, nếu chỉ nghe lời chê trách như “Sao chậm chạp thế?”, trẻ sẽ thấy mình bị đổ lỗi.
Thay vào đó, cha mẹ có thể đồng cảm: “Bài này khó thật, con có cần cha mẹ cùng nghĩ cách giải không?” Câu nói này vừa bảo vệ sự tự chủ của con, vừa gửi thông điệp: “Cha mẹ luôn đồng hành với con.” Khi cảm thấy được sẻ chia, trẻ sẽ bớt áp lực và sẵn sàng mở lòng hợp tác.
4. “Chữ viết của con đẹp hơn rồi, nếu đều nét hơn thì càng tuyệt”
Đây là cách áp dụng “hiệu ứng sandwich”: mở đầu bằng lời khen, tiếp đến là góp ý cụ thể, kết thúc bằng sự khích lệ.
Ví dụ, thay vì chê “chữ xấu quá”, cha mẹ có thể nói: “Chữ của con đã gọn gàng hơn nhiều, nếu viết đều hơn thì sẽ càng đẹp.” Trẻ vừa được công nhận nỗ lực, vừa có động lực để cải thiện. Khi phê bình được gói ghém trong sự khích lệ, nó không còn là lời chê trách khô khan, mà trở thành động lực nuôi dưỡng sự tiến bộ.
5. “Theo con thì nên làm thế nào?”
Khi trẻ phạm lỗi, phản ứng quen thuộc của nhiều cha mẹ là quát tháo: “Làm sai thì phải xin lỗi ngay!” Cách này tuy nhanh gọn nhưng dễ khiến trẻ rơi vào trạng thái bị ép buộc.
Thay vào đó, cha mẹ có thể hỏi: “Theo con, bây giờ nên xử lý thế nào?” Câu hỏi này giúp trẻ học cách tự chịu trách nhiệm, tự tìm giải pháp. Dù ý kiến ban đầu chưa hoàn hảo, cha mẹ vẫn nên động viên, bởi chính quá trình suy nghĩ ấy mới là cơ hội quý giá để rèn luyện sự trưởng thành.
Phê bình con cái chưa bao giờ là điều sai, vấn đề nằm ở cách chúng ta lựa chọn từ ngữ. Một câu nói đầy giận dữ có thể biến khoảng cách cha – con thành bức tường lạnh lẽo. Ngược lại, một lời nhắc nhở khéo léo, giàu sự thấu hiểu, sẽ giúp trẻ mở lòng và tiến bộ.
Phê bình đúng cách là khi cha mẹ vừa truyền tải được thông điệp giáo dục, vừa nuôi dưỡng sự đồng cảm, sự tôn trọng và tình yêu thương. Nhờ vậy, những lỗi lầm không còn là điều đáng sợ, mà trở thành bàn đạp để con học hỏi và trưởng thành. Quan trọng nhất, trẻ sẽ luôn cảm nhận được: đằng sau mọi lời góp ý, tình yêu thương của cha mẹ chưa bao giờ vơi đi.