BÀI GỐC Tôi có nên tiếp tục cặp với "máy bay bà già"?

Tôi có nên tiếp tục cặp với "máy bay bà già"?

33 tuổi, chị có vẻ đẹp mặn mà, quyến rũ người khác phái, thừa kinh nghiệm chăn gối, lắm tiền, tâm lý hơn các cô gái trẻ...

28 Chia sẻ

Có gia đình nhưng tôi trót phải lòng... "phi công trẻ"

,
Chia sẻ

Rồi một lần em nói "Em yêu chị nhé!", tôi đã bất ngờ và cười, sao em lại đùa tôi như vậy bởi tôi cũng nói tôi đã có gia đình.

Tôi đã từng được chứng kiến 2 mối tình online và 1 mối tình qua điện thoại. Họ đều là những người bạn của tôi. Cả 3 mối tình đó đều đi đến hôn nhân. Vì thế tôi tin là có tình yêu qua mạng và qua điện thoại.

Và giờ đây chính tôi cũng đang vướng vào 1 tình yêu trên điện thoại với em - một người con trai kém tôi 3 tuổi. Nhưng điều đó là không thể bởi tôi đã có gia đình.

Tôi gặp em trong một lần khi cả hai cùng tham gia một buổi giao lưu văn nghệ. Cuối buổi giao lưu, đến phần trao quà em và tôi cùng đại diện lên nhận. Ngay lúc đó tôi đã bắt gặp ánh mắt của em, tôi nhận thấy trong ánh mắt đó có gì đó rất khác. Tôi và em đã bắt tay nhau. Sau buổi giao lưu đó em xin số điện thoại của tôi, tôi rất vô tư tôi cho em số điện thoại cũng vì theo phép lịch sự tôi không muốn từ chối.

Sau 2 ngày tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của em, em hỏi tôi có nhớ em là ai không? Tất nhiên là tôi vẫn nhớ nhưng không nghĩ rằng sẽ có một ngày em nhắn tin cho tôi. Em nói muốn làm bạn với tôi vì ngay từ lần gặp đầu tiên em đã rất tin tưởng tôi, và muốn  kết bạn để chia sẻ những tâm sự của mình. Như một người chị tôi đồng ý kết bạn với em.

Hai chị em chỉ nhắn tin nói chuyện bình thường, tuy nhiên những  câu nói của em đã hàm ý rất nhiều. Em nói em thích yêu người lớn tuổi hơn mình, em thích cảm giác được nắm tay một người chị đi dạo chơi. Tôi đã khuyên em nên đừng nên làm điều đó vì tình yêu với người lớn tuổi hơn mình rất mong manh.

Cứ như vậy sau những lần nhắn tin, tôi cũng dần thấy quý mến em. Rồi một lần em nói "em yêu chị nhé!",  tôi đã bất ngờ và cười em, sao em lại đùa tôi như vậy, tôi cũng nói tôi đã có gia đình, tôi không thể chấp nhận tình cảm của em.   Thật sự lúc ấy tôi thấy lòng mình cũng lâng lâng khi nghe em nói, một cảm giác mà tôi chưa từng có. Vì đã có gia đình nên tôi đã yêu cầu em không được tự động  nhắn tin cho tôi.

Sau lần đó em và tôi đã không nhắn tin cho nhau trong một thời gian. Tuy nhiên tôi thấy mình ngày càng nghĩ về em nhiều hơn, tôi đã tự nhủ lòng mình phải quên cảm giác đó đi, phải trở về với thực tại,  với gia đình.

Khi mà tôi tưởng chừng quên được hình ảnh của em trong đầu, thôi không nghĩ về em nữa, thì tình cờ tôi và em lại gặp nhau. Lại một cảm giác là lạ ập đến, cứ như tôi vẫn  mong chờ được gặp em, tôi thấy mình rất vui.

Em trách tôi vì sao không nhắn tin cho em, vì em nghĩ cho tôi nên em không nhắn tin, chỉ biết chờ đợi tin nhắn của tôi. Tôi nói rằng thời gian qua vì bận nên tôi không nhắn tin cho em được. Rồi em lại nói "em yêu chị nhé? Chị đồng ý đi!". Làm sao tôi có thể đồng ý được khi mà tôi đã là người có gia đình, tôi không muốn làm điều gì có lỗi với chồng. Nhưng cảm giác khi được nghe em nói những lời yêu thương thật ngọt ngào làm sao.

Tôi lại nhắn tin cho em, dù biết là sai trái nhưng tôi tự nhủ làm vậy chỉ để được nghe những câu nói yêu thương em dành cho tôi mà thôi, tôi sẽ không đi quá giới hạn cho phép. Khi yêu người ta đâu chỉ muốn nói qua những lời nhắn nhủ đó, em muốn gặp tôi, em nhớ tôi vô cùng. Tôi từ chối gặp em, tôi không cho phép mình làm điều đó, mặc dù trong tôi dường như cũng khao khát được gặp em.

Rồi tôi nhận ra tôi nghĩ về em quá nhiều, hình bóng của em luôn hiện lên trong đầu tôi, tôi như một chú chuột ngày nào cũng gặm nhấm trong đầu những lời nói của em, tôi không thể dứt mình ra khỏi những ý nghĩ đó.
 
Thật  xấu hổ, thật tội lỗi, tôi nghĩ mọi cách để quên em. Tôi quyết định không nhắn tin cho em nữa, tôi nhắn em lần cuối rằng tôi không thể tiếp tục nhắn tin cho em được, tôi không thể làm điều tội lỗi, tôi biết nếu tiếp tục như vậy một ngày nào đó tôi sẽ không cưỡng nổi việc gặp em. Em buồn, tôi cũng buồn, nhưng em chấp nhận bởi em nói em yêu tôi, em nghĩ cho tôi và em muốn tôi hạnh phúc.

Đến hôm nay, một thời gian chưa phải là dài kể từ khi tôi và em không nhắn tin cho nhau nữa. Nhưng ngày nào tôi cũng nghĩ đến em, từng giờ bất kể làm việc gì hình ảnh của em cũng hiện lên trong đầu tôi. Tôi đấu tranh với bản thân nhưng đến giờ tôi vẫn chưa quên được em.

Hôm qua, tình cờ lướt web tôi đọc được một bài viết trong đó có bức ảnh mà có em trong đó, nhìn thấy em tim tôi đập loạn, tôi đã ngắm nhìn bức ảnh đó rất lâu, em không đẹp, nhưng sao tôi thấy em đáng yêu đến thế. Tôi tự nói với mình "chết rồi, làm sao mình quên được em  đây, có phải mình đã yêu em rồi chăng, nhưng không thể được mình là người có gia đình, phải cố quên thôi". 

Lần đầu tiên tôi biết quên một người khó đến mức nào. Tôi không biết mình phải làm cách nào để quên em, vẫn biết thời gian có thể làm lành những vết thương lòng, nhưng sao nó trôi chậm quá hãy trôi thật nhanh đi để xua tan nỗi nhớ trong tôi.

Tôi vẫn đang nghĩ về em, tôi không thể trải lòng mình với ai nên tôi viết bài tâm sự này, hy vọng nó có thể giúp tôi nhẹ bớt nỗi buồn và có thể quên em nhanh hơn.

Tạm biệt em!

Chia sẻ