BÀI GỐC Bao giờ mới hết cô đơn?

Bao giờ mới hết cô đơn?

(aFamily)- Lại một ngày đặc biệt nữa trôi đi trong lẻ loi, trống vắng. Nén một tiếng thở dài đang trực trào ra. Năm nay valentine vào mồng 1 tết, chẳng nhẽ lại thêm một ngày vô nghĩa?

101 Chia sẻ

Gửi em, người vợ không biết bao giờ cưới của anh

,
Chia sẻ

(aFamily)- Anh đã thấy ở em, một "bà cô già khó tính khó gần" một sự đồng cảm...

Gửi em của anh, người vợ không biết bao giờ cưới!?

Thật là hạnh phúc, như cốc nước đá xua đi cái khát giữa trưa hè, như bát bún bò cay chảy nước mắt giữa cơn đói trong giá lạnh mùa đông, anh đọc thư em với vô vàn cảm xúc! Anh biết ví von như thế này sẽ khiến em hình dung anh, một bạch (hay hắc?) mã hoàng tử với cái bụng đã hơi phề phệ, với cái kính cận đeo trên mắt, với một tâm hồn tràn đầy... ăn uống và gì gì nữa... ở một chàng trai(?) sắp bước vào sinh nhật thứ 34 như anh?

Nhưng không sao em ạ! Anh đã thấy ở em, một "bà cô già khó tính khó gần" một sự đồng cảm, đến nỗi anh phải mau chóng (một động tác hiếm hoi ở anh, con người thường được phê phán là luôn rề rà, cân nhắc) hồi âm thư cho em, kẻo chậm chạp thì cảm xúc bay biến, anh lại là anh, một thứ "trai già" mặt mũi đăm đăm và cũng khó ai xích lại được!

Anh cũng chả hiểu từ đâu mà mọi người lại gán cho anh cái từ "trai già" chết tiệt, đến nỗi có lúc anh bốc đồng cùng với mấy thằng bạn đùa vui một tí với mấy cô mới ngoài đôi mươi trong bữa tiệc cưới của anh bạn đồng nghiệp, các cô ấy lễ phép nhắc nhỡ:" Bác về sớm lo cho bác gái đi ạ!". Lúc ấy, anh cũng "tổn thương" ghê gớm, em biết không?

Trong mắt anh, phụ nữ hình như ai cũng thủ sẵn trong ngôn ngữ vài cục đá xanh hay sao ấy! Thấy họ tươi hơn hớn, mình sán lại, cũng chẳng có ý định gì, chỉ là giao lưu thôi. Ấy vậy mà họ cứ đốp chát sàn sạt, đôi lần như vậy anh đâm dị ứng với "nhan sắc và trí tuệ" của những cô nàng "đanh đá khá hơn dịu dàng", nên thà rằng làm thằng trai già ế chỏng ế chơ mà yên thân hơn.

Ngày anh còn đi học, anh ấn tượng nhất với một cô giáo ngoài 30 tuổi, rất nghiêm khắc, rất ít khi cười với học trò cô. Cô cũng là một trong số giáo viên đứng tuổi, chưa lập gia đình, và dĩ nhiên tụi anh ấn tượng cũng từ ý nghĩ rằng cô... ế vì khó tính!

Bẵng đi vài năm sau, khi không còn học cô nữa, anh gặp lại cô với cái bụng... tròn sắp tới ngày sinh. Cô cười đáp lại lời chào của anh, một nụ cười thật dịu dàng ấm áp! Lúc ấy, không hiểu sao anh nghĩ cô thành công trong việc "chống ế" và "chống lầy" cũng từ nụ cười đầy dịu dàng ấy em ạ!

Nếu như anh thành thật phát biểu rằng một trong những nguyên nhân khiến anh chưa dũng cảm rời bỏ danh hiệu trai già có lẽ do anh toàn nhận được từ phụ nữ những nụ cười kiêu hãnh, cười ngạo nghể và cười kính nể thôi thì em có tin không? Thật ra thì anh cũng soi rọi lại mình đấy, để hiểu tại sao mình thường là gươm lạc giữa rừng hoa mà chả chọn được tình yêu và cũng chả tình yêu nào chọn mình? Có thể là quen quá hóa thường chăng hay anh chưa bao giờ có được rung động từ nụ cười hiền lành, ấm áp, ánh mắt trong sáng cùng cử chỉ duyên dáng tự nhiên của một ai đó?

Người ta bảo rằng "cho yêu thương sẽ nhận được yêu thương". Có lẽ trong cái nét đăm đăm khó khăn của anh, anh chả có biểu hiện gì sẽ "cho" ai đó điều mà họ cần nên tình yêu cứ xa xôi vời vợi!

Mà còn nữa em ạ! Anh còn có ấn tượng khó phai trên những diễn đàn phê phán về đàn ông Việt. Anh và một số bạn còn độc thân như anh bị ảnh hưởng nặng nề định kiến của phụ nữ từ những đàn anh may mắn được làm chồng mà không biết hưởng phúc! Ôi chao, đủ thứ từ được dùng để gán cho đàn ông đối với phụ nữ Việt (ngoại trừ Việt kiều và ngoại kiều) nào trăng hoa, gia trưởng, nhu nhược, thiếu chia sẻ, bất bình đẳng giới tính, vũ phu, ích kỷ v.v và v.v...

Đã mặc cảm mình là một trong số đàn ông "lô can" bị nằm trong diện "hoài nghi" đối với phụ nữ, anh lại còn hãi hùng trước ý kiến của vài chị em chủ trương đòi lại công bằng cho phụ nữ bằng cách vũ nữ (đối phó với vũ phu), ăn chả (đốp lại chồng ăn nem) và..."thiến" cho mất giống nếu léng phéng hoặc yêu sách đòi sinh trai sinh gái lằng nhằng!

Ôi phụ nữ VN trung dũng, kiên cường, đảm đang của thời đại "net"! Anh không thể là anh đàn ông hoàn hảo nên cứ thon thót không biết rồi thân phận mình thế nào nếu vợ mình một ngày xấu trời bỗng điên tiết "vùng lên" chỉ vì anh lỡ "nựng" nàng do nàng đanh đá?

Tả oán thế để em biết rằng anh mừng như bắt được vàng khi đọc bài "chiêu hồi" của em, dù không biết anh có phải là nhân vật em đang tìm mà chưa gặp? Nhưng em cũng phải "rao" lên thế để anh biết đường mà lần chứ nhỉ? Để anh mới biết được có một tình yêu tuổi 30, hồn nhiên, trong sáng đang chờ đợi chứ không phải chỉ toàn "đá cục, đá xanh" như anh đang ngán ngẫm. Và như anh đang nuôi ý định nếu tiếp tục ế và "ấn tượng" với "vợ không hiền lô can", anh sẽ bay qua Tây lấy đầm! Bởi vì chỉ có như vậy anh mới "trả thù dân tộc" được cũng như đỡ mỏi mồm và khỏi điên tiết "động chân động tay".

Cảm ơn em, người vợ anh mong sẽ được cưới!

Chia sẻ