Em ước mẹ đừng... sinh em ra trên đời
(aFamily)- Em cô độc, kể cả người lớn mỗi lần em làm sai điều gì đều nói rằng: "Đúng là đồ con hoang có khác". Bố mẹ người yêu cũng cấm anh đi lại với em...
Từ nhỏ, em không có bố, hay đúng hơn là không được nhận bố. Mẹ em một thân một mình đẻ ra em, nuôi em lớn. Mẹ đã luôn cố gắng yêu thương em bằng tất cả những gì có thể, nhưng em vẫn thấy mình thiếu quá nhiều. Có thể em tham lam, có thể em quá đáng, nhưng cuộc sống với một đứa trẻ không cha thật chẳng dễ dàn gì. Em ước mình chưa từng được sinh ra trên đời này.
Em cũng là kết quả của một tình yêu, có thể coi là thực sự, cũng có thể coi là một trò chơi. Vì mẹ em yêu người đàn ông ấy thực lòng lắm, nhưng ông ta thì không. Ông ta chỉ coi mẹ là một thú vui để lợi dụng, để thư giãn. Vài lời nói ngọt ai chả nói được, vậy mà mẹ em tin lắm, tin đến mức cho đi tất cả để rồi có em. Khi báo tin, những tưởng người yêu sẽ hạnh phúc và đám cưới trong mơ sẽ diễn ra nhưng những gì mẹ em nhận được chỉ là sự từ chối phũ phàng của ông ta và gia đình ông ta. Họ không muốn có mẹ, cũng không muốn nhận em.
Em đi học bị bạn bè trêu chọc, chúng nó xì xầm rằng trong sổ của cô giáo, phần tên cha mẹ học sinh, tên cha của em để trống. Em là đứa con hoang, là đứa xấu xa. Bạn bè còn không chơi với em, chúng chửi em là đồ con hoang, đồ không có bố. Em cô độc, kể cả người lớn mỗi lần em làm sai điều gì đều nói rằng: "Con cái nhà mất dạy, đúng là không có cha có khác". Họ không công bằng với em, luôn sỉ vả em.
Rồi em đi học đại học, có nguời yêu. Lần đầu tiên em thấy mình được an ủi và hạnh phúc như thế. Nhưng hỡi ôi, ông trời chẳng cho em cười được lâu. Ngày người yêu đưa em về nhà chơi, biết em không có bố, người nhà anh ấy đã cấm tiệt anh đi lại với loại "con hoang", sợ "con nhà tông không giống lông cũng giống cánh", em sẽ giống mẹ em, sẽ là người đàn bà không ra gì. Mẹ em chỉ sinh ra em không có cha thôi, sao họ dám nói mẹ em như thế và bảo rằng em cũng sẽ như thế? Lẽ nào yêu và dại dột lại là một cái tội lớn đến thế sao?
Chưa từng bao giờ đuợc hạnh phúc một cách trọn vẹn, em cảm thấy mình sống nhợt nhạt và mệt mỏi quá. Tương lai em chẳng có gì hứa hẹn cả. Mẹ cố sinh em làm gì để rồi cả đời em và đời mẹ đều khổ đến thế này? Chị B ơi, chị có muốn bi kịch ở gia đình em lại một lần nữa lặp lại ở cuộc đời chị không? Chị có muốn một ngày con chị nói những lời hôm nay em nói không?