Con thay đổi tính nết vì Tết đến

HN ,
Chia sẻ

Còn hơn tuần nữa mới được nghỉ Tết mà bé Bông đã nhất quyết không chịu đi học, một hai nằng nặc đòi mẹ cho nghỉ ở nhà. Nịnh nọt, dỗ dành con mãi không được, chị Nhung bực mình bỏ mặc cho con ngồi khóc.

Sáng nào cũng vậy, đã vội thì chớ, cô con gái lại cứ nhèo nhẹo khóc đòi nghỉ học, cho ăn không ăn, dỗ nín không nín, chị Nhung càng thêm bực mình. Những ngày cận Tết, công việc bề bộn, chồng lại đi công tác, mọi việc dồn hết đến tay chị. “Nhà chỉ có một mẹ một con mà sao lắm việc thế không biết”, chị Nhung nghĩ bụng. Chị đã cố gắng sắp xếp thời gian hợp lý để có thể hoàn thành tất cả mọi thứ trơn tru, để mấy ngày Tết được tươm tất vì còn phải về quê nội quê ngoại. Thế mà cô con gái tự nhiên “dở chứng”, cứ nhèo nhẹo đòi nghỉ học. Con nghỉ học thì không ai trông, đưa đi làm cùng mẹ thì không tiện, thế là mặc kệ con khóc cứ khóc, không ăn cứ không ăn, cứ đến giờ là chị Nhung lại “tống” con lên xe và chở đến trường.
 
Ảnh minh họa.
 
Cứ tưởng trẻ con mau quên không biết gì, nhưng chiều đón con chị Nhung thấy mặt con xị ra, không vui mặc cho mẹ gợi chuyện, trêu đùa thế nào đi nữa. Về nhà con cũng không chịu ăn, quyết làm mặt lạnh và dỗi mẹ. Đã bận rộn thì chớ, thấy con như vậy chị cũng mặc kệ.

Hai ba hôm liền như vậy, không khí trong nhà thật ảm đạm và buồn tẻ. Sáng nay cũng vậy, lại cái điệp khúc khóc và không ăn, đòi nghỉ học. Đến nước này thì chị Nhung không thể kiên nhẫn được nữa. Bực mình, chị giang tay tát cho con một cái rất đau vào má. Con gái khóc càng to, nhưng một lát sau thì nín, vừa nhìn mẹ vừa ấm ức. Đánh con, chị Nhung cũng xót lắm, chưa bao giờ chị đánh con đau đến thế. Nhưng thấy con bé có vẻ biết sợ và răm rắp làm theo lời mẹ thì chị lại tự an ủi: “Thôi thì một lần cho con nó biết sợ”.

Con bé tỏ ra biết sợ thật, không còn mè nheo mẹ nữa, vì cứ mỗi lần định phản ứng là lại thấy mẹ giơ tay định tát, con bé sợ rúm.

Nhưng cũng từ hôm đó, chị Nhung thấy con có vẻ khác. Con gái không còn cưng nựng mấy con búp bê mà bé yêu thích nữa mà thay vào đó, bé rất hay quát và đánh búp bê. Có lần, đang nấu cơm, chị Nhung nghe tiếng con hét lên: “Im ngay, khóc cái gì, hư này, hư này…”, rồi cầm chân búp bê đập bôm bốp xuống nền nhà. Chị Nhung giật mình nhận ra đó là câu mà mấy ngày nay chị vẫn quát con. Lần khác, chị lại giật mình khi thấy con cầm roi đứng trước búp bê và nói: “Có nghe lời mẹ không, mẹ đánh bây giờ”, nói rồi con bé cầm rồi đánh vào một loạt búp bê làm cho mấy em búp bê đổ lổng chổng trên nền nhà.
 

Mặc dù tỏ ra sợ mẹ, nhưng con bé cũng lầm lì hơn. Chị Nhung đâm ra lo ngại, chị sợ con gái có mầm mống bạo lực ngày từ khi còn nhỏ. Chị nhận ra mình sai, nhưng không ngờ con gái quá nhạy cảm, chỉ vì một cái tát mà con đã trở nên như vậy.

Ngay tối hôm đó, chị Nhung phải gọi con vào nói chuyện. Hai mẹ con thủ thỉ, chị Nhung xin lỗi con rằng chị đã sai và giải thích cho con làm như vậy là không tốt, con không nên làm như vậy với búp bê…

Nhìn con gái tỏ ra hối hận, chị Nhung thương con quá. Chị quyết định đến chủ nhật này được nghỉ sẽ đưa con về quê với ông bà nội trước, còn vợ chồng chị sẽ về sau. Nghe mẹ nói vậy, con bé tỏ ra rất vui vẻ, ôm cổ mẹ hôn chùn chụt.

Chia sẻ