Bố chỉ thèm một bữa cơm không thịt cá…

Thụy Anh,
Chia sẻ

Bố chẳng cần cơm thịt, cơm cá. Bố cũng chẳng cần thuốc bổ. Bố già rồi, có lẽ cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa. Bố chỉ muốn được ăn một bữa cơm rau với con.

Lan tốt nghiệp đại học với tấm bằng xuất sắc trên tay. Cô ngay lập tức được bạn bè giới thiệu cho nhiều công ty lớn ở Hà Nội với mức lương quá hấp dẫn đối với một sinh viên mới ra trường. Vì vậy cô đã từ bỏ ngay dự định sẽ về quê làm việc. Dù bố cô đã xin cho cô được vào làm tại công ty cũ của ông ngay gần nhà cô. Quyết định ở lại thành phố của Lan đã khiến bố cô thất vọng và buồn bã vô cùng, nhưng ông không phản đối bởi không muốn cản trở sự nghiệp và khao khát của con gái.

Lan lao vào công việc chỉ mong càng ngày càng tiến xa hơn trong sự nghiệp. Và quả đúng như cô mong đợi, chỉ sau một năm làm việc, Lan đã nhanh chóng được bổ nhiệm chức trưởng ban, và nhận được sự tin tưởng của các sếp ở trên, nhưng điều đó đống nghĩa với việc cô không còn thời gian rảnh để về thăm bố mẹ ở quê nữa. Bị công việc cuốn đi nên cô thậm chí những cuộc điện thoại cho bố cũng thưa dần. Ông lại không dám gọi điện nhiều cho con vì sợ ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống của con, nên suốt những ngày tháng sống ở quê, ông chỉ lủi thủi một mình, hiếm khi gọi điện làm phiền con.
 
 
Lan là đứa con gái duy nhất mà ông đã dành trọn tình yêu thương của một người bố và một người mẹ để chăm sóc từ khi mẹ cô vì sinh khó mà qua đời. Ông tự nhủ, hạnh phúc của ông cũng chính là việc nhìn thấy con gái lớn lên hàng ngày cho đến khi con lập gia đình. Ông sẽ vẫn sống như vậy để chăm sóc con cháu. Ông chỉ cần điều đó là mãn nguyện lắm rồi. Thế nhưng ông đâu ngờ rằng con gái ông càng lớn lại càng bị cuốn đi xa ông, để ông cả năm chỉ lủi thủi một mình vẩn vơ với nỗi cô đơn của tuối già cận kề và bệnh tật triền miên.

Lan cứ mải miết với những kế hoạch của cuộc đời mình mà quên hẳn rằng mình còn có một người cha già vẫn luôn nhớ mong. Cô vẫn chuyển tiền qua bưu điện hàng tháng cho ông. Nhưng Lan bận đến nỗi số tiền ấy mỗi tháng cô đều nhờ người giúp việc chuyển. Cô cứ nghĩ nhận được sống tiền ấy, bố cô có thể sống sung túc và đó là điều mà ông cần lúc này. Để bồi bổ sức khỏe. Cô cứ lần nữa mãi chuyện về thăm bố cho đến khi cô nhận được điện thoại của họ hàng ở quê, cô mới nhớ ra rằng, chỉ có 100 cây số thôi mà cả năm trời cô không về thăm bố. Ông đang bị bệnh. Bác sĩ nói ông bị teo một bên phổi, tình hình rất nghiêm trọng. Có lẽ ông không còn sống được bao lâu nữa.

Lúc bấy giờ Lan mới choáng váng, cô vội vàng phi xe về tận nhà. Bố cô già và gầy đi đến mức cô suýt không còn nhận ra. Nhìn thấy con gái bước vào sân, ông cười yếu ớt, và khóe mắt đỏ hoe như chực khóc.

- Bố, sao bố yếu thế rồi mà không báo cho con biết?
- Bố không sao đâu. Bố chỉ nhớ con. Bố ngày nào cũng muốn gặp con nhưng lại sợ ảnh hưởng đến công việc của con nên bố không gọi.
- Con vẫn gửi tiền về cho bố mà sao bố không mua thêm thuốc bổ rồi thịt cá mà ăn cho khỏe?

Nghe con gái nói mà mắt ông rưng rưng:

- Bố chẳng cần cơm thịt, cơm cá. Bố cũng chẳng cần thuốc bổ. Bố già rồi, có lẽ cũng chẳng thể sống được bao lâu nữa. Bố chỉ muốn được ăn một bữa cơm rau với con, như ngày xưa ấy. Phải rồi, từ ngày xưa… đã lâu lắm rồi. – Giọng ông nghẹn lại. Nước mắt đã tràn qua khóe mắt nhăn nheo của ông mà rơi xuống đôi tay gầy gò.
 
Lan đứng lặng như bị kéo tuột về những kí ức xa xăm về những ngày hai bố con gồng gánh vất vả bên nhau. Bố cô cũng vì cô mà nhất quyết không đi bước nữa, bởi sợ người vợ kế sẽ không đối xử tốt với cô. Nhưng rồi chính cô lại để cho bố mình phải sống cô đơn một mình. Cảm giác ân hận dâng lên trong lòng cô. Cô quỳ sụp xuống:
 
- Con sẽ ở nhà với bố. Hôm nay, ngay hôm nay con sẽ nấu cho bố một bữa cơm thật ngon. Con không cần điều gì khác ngoài bố. Bố… Bố tha lỗi cho con. Con đã sai rồi…
 
 


 
Nhanh tay khoe những bức ảnh cưới tuyệt đẹp và hạnh phúc ngọt ngào của bạn được chụp tại khắp các vùng miền tại www.anhcuoi.afamily.vn. Xem hướng dẫn chi tiết về thể lệ cuộc thicách up hình tại đây. Bật mí: giải thưởng cực hot đấy nhé!

Chia sẻ