Viết cho con yêu và những lo lắng của mẹ

Mẹ bé Phan Bảo Thiên Ân ,
Chia sẻ

Con yêu của mẹ sinh ra không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Cũng vì căn bệnh này mà con đã đến không biết bao nhiêu là bác sĩ, uống không biết bao nhiêu loại kháng sinh. Nhìn con khóc thét mà lòng mẹ cứ như ai cào ai xé.

Tính đến ngày hôm nay thì con đã tròn 7 tháng tuổi rồi. Bảy tháng vừa qua, sự có mặt của con đã mang đến cho mẹ biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc, buồn, vui, lo lắng, hồi hộp… Từ giây phút đầu tiên ở bên con mẹ đã hiểu thế nào là tình mẫu tử thiêng liêng, mẹ như trở thành một người khác, khéo léo hơn, kiên nhẫn hơn, đảm đang hơn, tất cả chỉ vì mẹ muốn chăm sóc con được tốt hơn.

Con yêu của mẹ sinh ra không được may mắn như bao đứa trẻ khác. Con bị căn bệnh rò hậu môn bẩm sinh, một căn bệnh đã mang đến cho con của mẹ cảm giác đau đớn từ khi con chỉ mới là một đứa bé vài ngày tuổi. Cũng vì căn bệnh này mà con đã đến không biết bao nhiêu là bác sĩ, uống không biết bao nhiêu loại kháng sinh, mẹ nhìn con khóc thét mỗi khi đi đại tiện mà lòng mẹ cứ như ai cào ai xé. Đến nay, đã qua 7 tháng thì bệnh tình của con mới có chút khả quan, con không còn khóc nữa, nhưng mẹ lại thêm một mối lo mới.

Không biết có phải con của mẹ đã uống quá nhiều kháng sinh lúc con còn quá nhỏ, hay tại con đã phải chịu quá nhiều cảm giác đau đớn khi não bộ của con còn non nớt, chưa phát triển đầy đủ hay không mà mẹ quan sát thấy con phát triển không bằng những đứa trẻ khác. Con của mẹ đã hơn 7 tháng tuổi rồi nhưng không bằng những đứa trẻ mới 5-6 tháng quanh xóm. Con chưa biết ngồi, chưa biết trườn, mà điều mẹ lo lắng nhất chính là con chưa biết chụp lấy các đồ vật và chơi với chúng. Lúc con 6 tháng, dù mẹ có đưa cho con món đồ vật nhiều màu sắc, âm thanh đến mức nào con cũng chỉ nhìn chúng một cách mơ hồ rồi quay sang hướng khác. Suốt ngày con chỉ muốn được bế đi khắp xóm để nhìn ngó chỗ này chỗ kia, còn để con ngồi xuống chơi với đồ chơi thì con la khóc. Mẹ không yên tâm nên đưa con đến bác sĩ ở Phòng khám Nhi. Sau khi quan sát bác sĩ nói con không sao, bình thường. Lúc ấy mẹ cảm thấy bớt lo nhưng vẫn chưa yên tâm hẳn. Nhưng mẹ nhủ thầm trong bụng, mẹ sẽ cố gắng tập cho con. Đi làm về là mẹ dành thời gian chơi với con nhiều hơn, mua nhiều đồ chơi cho con hơn, tập cho con cầm nắm nhiều hơn, mẹ cứ thế, cứ tập dần, tập dần. Rồi những đứa trẻ quanh xóm nhỏ tháng hơn con lần lượt biết trườn, biết ngồi, đồ chơi thì chúng chụp bắt rất nhanh, rồi đưa hết vô miệng. Mẹ ngồi nhìn chúng chơi rồi nhìn lại con, mẹ chỉ thấy con nhìn trời ngó đất thôi, mẹ buồn lắm. Mẹ lại kiên nhẫn tập cho con, bây giờ thì con có khá hơn, chịu khó ngồi chơi với đồ chơi được khoảng 10, 15 phút gì đó. Đồ chơi mẹ đưa cho con, con chụp bị hụt hoài, còn nếu mẹ đưa đến tận tay thì con chỉ cầm trong tay vài giây rồi lại quẳng hết đi, nhưng con cũng không hề tỏ vẻ bị thu hút bởi chúng. Mẹ lại lo lắng đem con đến hỏi ý kiến bác sĩ lần nữa, bác sĩ cũng không có kết luận, chỉ bảo mẹ về tiếp tục tập luyện cho con.
 

Con có biết không, lúc mẹ mang thai con, mẹ đã cố gắng ăn tất cả những thức ăn mà trong sách ghi là “tốt cho trí não thai nhi”, bởi vì mẹ muốn con của mẹ có 1 chỉ số IQ thật cao. Rồi khi sinh con ra, mẹ cãi lại mọi người để có thể nuôi con bằng sữa mẹ hoàn toàn mà không cho con bú sữa bột. Khi con đến tuổi ăn dặm, mẹ tìm hiểu rất nhiều nguồn thông tin để mang đến cho con một bữa ăn khoa học và đầy đủ các chất. Mọi sinh hoạt của con mẹ đều tham khảo sách vở từ chuyện ăn, uống, ngủ, tắm nắng đều phải thật khoa học, tất cả những điều mẹ làm chỉ với hy vọng là con sẽ thông minh, khoẻ mạnh, là một đứa trẻ được bao người ngưỡng mộ. Nhưng con ơi, ước mơ duy nhất của mẹ bây giờ là con phát triển như một đứa trẻ bình thường, con không bị chậm phát triển trí não hoặc chậm phát triển vận động, mẹ chỉ cần con lớn lên bình thường thôi, như vậy là mẹ đã tạ ơn ông trời lắm rồi. Con ơi, bây giờ mỗi lần có một người nào đó có con nhỏ tháng hơn con mà khoe rằng con của họ đã biết làm trò này, trò kia là mẹ lại cảm thấy buồn. Mẹ không ganh tỵ với họ mà mẹ chỉ lo lắng cho con thôi, mẹ cứ tự hỏi mình tại sao con lớn hơn mà lại không làm được như vậy? Liệu con có bình thường không? Con mà có chuyện gì có phải là do mẹ đã mắc 1 sai lầm nào đó trong cách chăm sóc con không? Những câu hỏi đó đè nặng lên trái tim của mẹ, làm mẹ cảm thấy thật khó thở. Mẹ có chia sẻ với bà ngoại con, bà ngoại con nói mẹ quá lo thôi, rồi con cũng sẽ chơi đùa bình thường thôi. Nhưng con là thiên thần nhỏ của mẹ mà, mẹ không lo sao được?

Bây giờ mẹ đang hy vọng là mỗi đứa trẻ có một giai đoạn phát triển riêng, rằng đến một lúc nào đó con sẽ phát triển bình thường và theo kịp những đứa trẻ cùng lứa, rằng lo lắng của mẹ chỉ là thừa thôi như lời bà ngoại con nói. Mẹ sẽ đợi thêm 1 thời gian nữa để con và mẹ cùng nhau tập luyện, nếu như con vẫn vậy thì mẹ sẽ đưa con đến bệnh viện Nhi lớn hơn để kiểm tra cho con. Mẹ không thể nhận thêm 1 câu trả lời ỡm ờ của bác sĩ nữa, mẹ muốn bác sĩ khẳng định rằng con có “bình thường”hay không? Và nếu như trường hợp xấu nhất xảy ra, bác sĩ kết luận con bị 1 vấn đề gì đó, dù rằng mẹ sẽ đau khổ rất nhiều nhưng mẹ sẽ không đầu hàng mà sẽ làm mọi cách cho con yêu của mẹ trở lại bình thường. Còn bây giờ mẹ con mình cùng cố gắng nha con.
 
Nếu các mẹ có những trang nhật kí, những lời nhắn nhủ yêu thương của một người mẹ tới con yêu của mình, hãy chia sẻ những cảm xúc đó với độc giả aFamily bằng cách gửi thư về cho chúng tôi theo địa chỉ email: nuoidaycon@afamily.vn.
 
Bài viết xuất sắc nhất trong tuần sẽ được Thái Hà books tặng cuốn sách đặc sắc: "Là phụ nữ tôi có quyền" - tác giả Louise. L. Hay và 1 phiếu chụp ảnh cho bé trị giá 200.000 đồng từ Afamily.
 

 
Chia sẻ