Nhật ký viết cho con ngày đầu đi học lớp 1 ở Mỹ
Hôm nay là ngày đầu tiên con bước vào lớp Kinder. Bậc học này thực ra mới tương đương với lớp mẫu giáo lớn ở Việt Nam nhưng có ý nghĩa như khi con bước vào lớp 1 vì lớp Kinder là lớp đầu tiên trong hệ thống giáo dục bậc tiểu học ở Mỹ.
Mọi thứ đều mới mẻ. Thầy cô, trường lớp, bạn bè và những yêu cầu, nhịp sinh hoạt đều chặt chẽ hơn lớp pre-school (nhà trẻ) của con. Sẽ không còn những giờ chơi bát ngát, không còn những giờ ngủ trưa đẫy giấc 2 tiếng, không còn bất cứ một lời động viên nào khi con không ăn sáng/ trưa ở lớp. Con bây giờ đã bắt đầu học chữ, làm toán. Nhiều trò chơi trí tuệ để con thử sức hơn và ít lại những giờ thủ công cắt dán, nặn hình đất sét hay nghịch bột mì như “thời thơ trẻ” nữa.
Lịch học của con không có giờ ngủ trưa. Con chỉ ăn trưa, nghỉ ngơi hoặc tham gia các hoạt động không gây ồn ào như đọc sách, nghe nhạc trong vòng 1 tiếng đồng hồ. Bữa trưa của con chẳng có những món Việt mẹ nấu mà những bữa ăn nhanh gọn đủ dinh dưỡng theo kiểu Mỹ. Nếu không ăn, con sẽ bị đói cả chiều.
Bé Ring - chàng trai chuẩn bị vào lớp 1
Những người bạn của con ở khắp năm châu và tất nhiên bạn da vàng tóc đen như con rất rất ít ỏi. Con sẽ bắt đầu học những từ vựng có thể quen với con về ngữ âm nhưng chẳng thể thân thuộc về ngữ nghĩa như khi con học i-tờ ở trường Chu Văn An trong mùa hè vừa rồi nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên con bước vào một môi trường khác biệt nhưng cảm giác xúc động và nỗi lo âu của mẹ không hề khác đi chút nào, tâm trạng của bất cứ bà mẹ nào nắm tay con vào lớp 1. Tâm trạng ấy của mẹ chen lẫn nỗi rưng rưng khi suốt cả chặng đường đi con cất tiếng hát véo von những bài hát gắn với tuổi thơ của mẹ.
Ring cùng các bạn xếp hàng đi vào lớp học.
Tiếng hát của con đủ làm dịu cái se lạnh buổi sáng chớm thu ở Los Angeles. Mùi cỏ vừa mới cắt ven đường lẫn mùi lá bạch đàn đưa tâm tưởng của mẹ trở lại với con đường đến trường Đồng Phú hơn hai mươi năm về trước. Mẹ líu ríu trong bộ áo trắng váy xanh sẫm xếp li có cái dây xích nhỏ màu vàng vàng trước bụng. Nhưng mùi rosemary ngai ngái đẫm trong sương sớm lại đánh thức mẹ về với thực tại rằng chúng ta đang ở một nơi xa thật là xa quê nhà.
Vậy là chúng ta lại bước tiếp một cuộc hành trình mới - mẹ tự nhủ. Ở bên ngoài cửa hàng rào này nhìn con đứng trong hàng ngũ các bạn nhỏ nối đuôi nhau vào lớp, mẹ xúc động đến nghẹn ngào. Ước mơ ba năm trước được nắm bàn tay nhỏ nhắn của con trong ngày tựu trường vào lớp một sống dậy mạnh mẽ trong mẹ. Giây phút này, mẹ không nghĩ nhiều đến tương lai chúng ta sẽ ở đâu, chúng ta sẽ làm gì và chúng ta sẽ như thế nào như mẹ đã từng như thế. Bởi lẽ, những câu hỏi về tương lai ấy rất nhiều khi cầm chân những quyết định bước ngoặt hiện tại. Tương lai sẽ có câu trả lời cho chính nó; mẹ, con và gia đình mình rồi cũng sẽ tìm thấy câu trả lời ở tương lai.
Ba mẹ đến đón Ring tại trung tâm vui chơi sau giờ học Expo
Con đã bắt đầu một hành trình như thế!
Lịch học của con không có giờ ngủ trưa. Con chỉ ăn trưa, nghỉ ngơi hoặc tham gia các hoạt động không gây ồn ào như đọc sách, nghe nhạc trong vòng 1 tiếng đồng hồ. Bữa trưa của con chẳng có những món Việt mẹ nấu mà những bữa ăn nhanh gọn đủ dinh dưỡng theo kiểu Mỹ. Nếu không ăn, con sẽ bị đói cả chiều.
Bé Ring - chàng trai chuẩn bị vào lớp 1
Những người bạn của con ở khắp năm châu và tất nhiên bạn da vàng tóc đen như con rất rất ít ỏi. Con sẽ bắt đầu học những từ vựng có thể quen với con về ngữ âm nhưng chẳng thể thân thuộc về ngữ nghĩa như khi con học i-tờ ở trường Chu Văn An trong mùa hè vừa rồi nữa.
Đây không phải là lần đầu tiên con bước vào một môi trường khác biệt nhưng cảm giác xúc động và nỗi lo âu của mẹ không hề khác đi chút nào, tâm trạng của bất cứ bà mẹ nào nắm tay con vào lớp 1. Tâm trạng ấy của mẹ chen lẫn nỗi rưng rưng khi suốt cả chặng đường đi con cất tiếng hát véo von những bài hát gắn với tuổi thơ của mẹ.
Ring cùng các bạn xếp hàng đi vào lớp học.
Tiếng hát của con đủ làm dịu cái se lạnh buổi sáng chớm thu ở Los Angeles. Mùi cỏ vừa mới cắt ven đường lẫn mùi lá bạch đàn đưa tâm tưởng của mẹ trở lại với con đường đến trường Đồng Phú hơn hai mươi năm về trước. Mẹ líu ríu trong bộ áo trắng váy xanh sẫm xếp li có cái dây xích nhỏ màu vàng vàng trước bụng. Nhưng mùi rosemary ngai ngái đẫm trong sương sớm lại đánh thức mẹ về với thực tại rằng chúng ta đang ở một nơi xa thật là xa quê nhà.
Vậy là chúng ta lại bước tiếp một cuộc hành trình mới - mẹ tự nhủ. Ở bên ngoài cửa hàng rào này nhìn con đứng trong hàng ngũ các bạn nhỏ nối đuôi nhau vào lớp, mẹ xúc động đến nghẹn ngào. Ước mơ ba năm trước được nắm bàn tay nhỏ nhắn của con trong ngày tựu trường vào lớp một sống dậy mạnh mẽ trong mẹ. Giây phút này, mẹ không nghĩ nhiều đến tương lai chúng ta sẽ ở đâu, chúng ta sẽ làm gì và chúng ta sẽ như thế nào như mẹ đã từng như thế. Bởi lẽ, những câu hỏi về tương lai ấy rất nhiều khi cầm chân những quyết định bước ngoặt hiện tại. Tương lai sẽ có câu trả lời cho chính nó; mẹ, con và gia đình mình rồi cũng sẽ tìm thấy câu trả lời ở tương lai.
Ba mẹ đến đón Ring tại trung tâm vui chơi sau giờ học Expo
Lúc này đây, mẹ không muốn những niềm băn khoăn ấy ngăn cảm niềm hạnh phúc ngập tràn của mẹ được ngắm nhìn con vừa bỡ ngỡ vừa hân hoan ríu chân bước cùng bè bạn. Mẹ sững người rồi chợt hét lên thật to “Rinh ơi mẹ yêu con lắm!”. Con kịp ngoái lại vươn cái bàn tay xíu xíu vẫy vẫy và thơm gió mẹ. “Mẹ ơi mẹ yên tâm hí” tiếng con rộn lên trong lạo xạo của những “thanh âm nước ngoài” khác. Mẹ dõi theo bóng con với cái ba-lô màu xanh lá hình mặt cười lúc ca lúc cúc trên lưng theo từng nhịp con bước.
Con đã bắt đầu một hành trình như thế!
Chia sẻ của mẹ Ring từ Los Angeles
Los Angeles 13/8/201
Los Angeles 13/8/201