Nhật kí đầy gian nan của bà mẹ đơn thân

Thanh Thảo,
Chia sẻ

Mẹ không biết mẹ đã khóc, đã cắn răng tự nhủ hàng trăm lần, là tủi nhục khi mẹ cầm tờ khai sinh con chỉ có phần tên mẹ và tên cha bỏ trống… Thời điểm đó, mẹ biết con đường mẹ đi từ đây sẽ gian nan lắm.

Viết những dòng này cho con gái là mẹ tranh thủ con chợp mắt buổi trưa để chuẩn bị măm măm cữ trưa. Mẹ đã viết nhật ký cho con gái hàng trăm lần rồi, mẹ có cả quyển dài cho con định bụng sau này con lớn mẹ sẽ trao cho con. Khi nào con lớn con sẽ đủ nhận thức để hiểu mẹ hơn, tại sao mẹ lại chọn con đường khó đi này.
 
Con gái à, mẹ quyết định làm mẹ đơn thân khi con vừa tròn 4 tháng tuổi trong bụng mẹ, mẹ không tin vào mắt mình nữa: "kết quả siêu âm thai đã 4 tháng rồi", hình ảnh xương sống con cứ phập phồng theo nhịp thở ám ảnh mẹ khôn nguôi dù kết quả chỉ là siêu âm 2 chiều trắng đen đi nữa. Bác sĩ hỏi mẹ: "em dự định chừng nào có em bé?". Mẹ đáp: "chắc là 2 năm nữa, giờ thì chưa". Vậy là cô bác sĩ bảo: em nên quyết định sớm vì thai em lớn rồi, ở đây không làm được, em nên suy nghĩ kỹ vì em bé của em siêu âm rất khỏe, em về bàn lại với chồng em đi ".
 
"Chồng", nếu được tiếng chồng thì cần gì phải đợi, mẹ chưa chồng mà có con. Nhưng mẹ lại chuẩn bị bước qua hàng 30 rồi, mẹ chẳng còn trẻ để có một đứa con, 8 năm qua cũng chưa lần nào mẹ thụ thai cả. Có đôi khi mẹ tự hỏi: "Hay là mẹ vô sinh" . Việc đầu tiên bước ra khỏi phòng khám là mẹ khóc như mưa, mẹ khóc vì không thể tin vào kết quả này được nữa, mẹ đang có thai và thai đã to. Mẹ khóc cho mọi dự định của mẹ có thể phải hoãn lại vô thời hạn, mẹ khóc cho một tương lai vô định đang chờ đón mẹ phía trước. Thời gian đó mẹ cũng mới nghỉ việc tại công ty cũ, hay nói cách khác: mẹ chưa tìm được cách nào tốt nhất cho bước tới của cuộc đời mình. 30 tuổi thất nghiệp với mọi dự tính của đời mình... Con đến trong một hoàn cảnh khó khăn vậy đó, thu nhập duy nhất của mẹ lúc đó là 3 triệu/ tháng cho thuê nhà, làm sao đủ mà nuôi con.
 

 
Việc kế tiếp là mẹ gọi cho cô bạn thân, mà sau này chắc mẹ con mình cũng phải mang ơn cô ấy. Vì cô ấy đã khơi gợi bản năng làm mẹ trong mẹ, “nếu chị đủ bản lĩnh, hãy giữ em bé lại vì cơ hội chị không còn nhiều nữa, thai to vậy tai biến của chị có nguy cơ rất lớn". Rồi mẹ lên mạng tìm về nạo phá thai, mẹ buồn nôn rồi lạnh cả sống lưng khi biết được họ làm thế nào để phá thai, để kết thúc một sinh linh chưa kịp cất tiếng khóc chào đời…”. Thế là mẹ quyết định giữ con lại dù khó khăn có trăm ngàn lần. Mẹ gọi cho bố con, gọi là gọi thế thôi chứ chẳng lẽ không cho biết hay xem như không có chuyện gì. Hắn bảo: “có thì giữ lại chứ có gì đâu". Mẹ thừa hiểu hắn cả trăm lần rồi, lấy gì làm tiền, lấy gì nuôi con khi hắn đang dính vào con đường sống không có ngày mai. Và mẹ hiểu có lẽ duyên mẹ và hắn đã tận rồi, từ sau khi hắn cho mẹ thấy sự phũ phàng của sự hy sinh vô bờ bến của mẹ suốt 2 năm trời. “Tình yêu" của mẹ dành cho hắn chỉ thế thôi sao? Mẹ nói: "Được". Từ đó về sau mẹ gồng lên chống chọi mọi thứ, đầu tiên là rào cản gia đình, không ai đồng ý cho mẹ giữ em bé… Họ sợ, ngoại con thì bắt mẹ phá đi…
 
Mẹ bỏ trốn với cái bụng bầu 4 tháng đã lùm lùm lên rồi, mẹ vác balo trên lưng đứng đợi xe giữa đêm khuya gà gáy… Một tuần sau, ông bà ngoại kêu mẹ trở về để giải quyết mọi việc. Ông ngoại hỏi mẹ lấy gì nuôi con? Mẹ thật sự bối rối với câu hỏi này vì thu nhập mẹ thời gian đó bấp bênh quá. Mẹ chỉ nghĩ nuôi con chắc cần 5-6 triệu gì là đủ, mẹ định sẽ bán xe đi tạm thời lo cho con đến 6 tháng rồi gửi trẻ và tiếp tục công việc của mình”. Những gì mẹ tưởng tượng nó còn mơ hồ lắm con gái à. Nhưng bằng một quyết tâm và bản năng làm mẹ, mẹ phải vượt qua.
 
Ngày mẹ mang thai là những chuỗi ngày mẹ sống trong nước mắt, mẹ giấu ông nội mẹ vì sợ ông sốc cho cô cháu gái lớn nhất mà lại làm những việc như thế, mẹ gạt nước mắt rời xa quê nội để về Sài gòn ở với ngoại chuẩn bị cho cuộc vượt cạn không chồng… Rồi những lần khám thai thứ 2, thứ 3, rồi những lần siêu âm 4D, mẹ nhìn thấy mặt con rõ mồn một, mẹ hạnh phúc khi thấy kết quả siêu âm con của mẹ hoàn toàn khỏe mạnh, tốt đẹp. Niềm hạnh phúc tột cùng của mẹ không biết chia sẻ cùng ai? Có những lúc thai máy, con nghịch ngợm quá mức, mẹ nhói đau và mỉm cười: chắc lớn lên con của mẹ sẽ trở thành cầu thủ đá banh chắc?
 
Mẹ đi từ bất ngờ này tới bất ngờ khác, thai kỳ của mẹ phát triển hoàn toàn bình thường cho đến tuần thứ 33, bác sĩ báo cổ tử cung mẹ đã mở, khả năng mẹ sẽ sanh non. Mẹ sững sờ không tin vào điều đó nữa, vì sanh non có nghĩa là mọi nguy cơ đều có khả năng xảy ra… Mẹ sợ. Bác sĩ hỏi giờ mẹ muốn vô viện hay ở nhà dưỡng thai. Ở nhà dưỡng thai có nghĩa là mẹ phải hạn chế tối đa đi lại, làm việc nặng, đi cầu thang. Mẹ biết nguyên nhân mẹ sanh sớm có lẽ mẹ đã làm việc nhà quá nhiều trong thời điểm mang thai, đi lại cầu thang cũng nhiều con gái à. Mẹ cố gắng dưỡng thai được 3 tuần rồi cái ngày hạnh phúc ấy cũng đến, hôm đó là sinh nhật mẹ, 6h sáng mẹ vỡ ối… Mẹ mỉm cười con gái thiệt là biết lựa ngày, lựa ngay ngày sinh nhật mẹ mà chui ra. Mẹ nhập viện cũng chỉ với bà ngoại con dù mẹ chuẩn bị hành trang đi đẻ từ rất sớm (2 tháng trước mẹ đã sắp xếp đồ rồi). Mẹ bình tĩnh đến độ không ngờ, vì mẹ nhớ lời bà nội mẹ dặn: “sanh đẻ là lẽ thường của người phụ nữ, ai cũng phải một lần sanh đẻ nên có gì con cứ bình tĩnh nhé con”. Mẹ bình thản thì đúng hơn, nhập viện, ối mẹ ra xối xả dù đã chuẩn bị trước thế mà vẫn bị mấy cô hộ lý la um sùm. Mẹ thay đồ rồi lên phòng chờ sanh, bà ngoại chỉ kịp dặn: “bình tĩnh nhé con”.
 
Một ngày nằm trong phòng chờ sanh mang đến cho mẹ bao cung bậc cảm xúc khác nhau, mẹ không đau, chỉ có một số cơn gò mà thôi. Nhờ không đau nên mẹ có dịp quan sát mọi người: có người rên la, có người đi tới đi lui, có người bị chọc ối, nói chung là thời gian đó mẹ thấy phụ nữ chúng ta thật khổ, thật trần trụi… Bà ngoại sốt ruột gọi điện lên hỏi thăm mẹ, mẹ vẫn chưa có gì, tử cung mẹ chỉ mở có 2 phân mà thôi. Mẹ còn trấn an ngoại con, có gì mà mẹ phải lo, cứ bình tĩnh, mọi chuyện con tự lo liệu được. 5h chiều, mẹ được truyền nước giục sanh… 9h tối mẹ được đẩy vô phòng sanh với những cơn đau vật vã, đau đến chín tầng mây. Nhưng mẹ ráng và nhủ thầm:  chắc con gái mẹ cũng đang khó chịu và tranh đấu lắm đây để ít phút nữa chúng ta sẽ được gặp mặt nhau rồi”. Cuối cùng mẹ cũng đầu hàng cơn đau đó, mẹ xin bác sĩ đẻ không đau vì tình hình này chắc mẹ rặn không nổi. Lần đầu đi sanh, lần đầu làm mẹ làm sao biết rặn con gái nhỉ? Ừ, đành thế, có tác dụng phụ gì mẹ cũng ráng chịu thôi. 0h15 phút, mẹ nghe tiếng con gái mẹ cất tiếng khóc chào đời, chao ôi, sao mà con khóc to thế, mẹ mỉm cười, ráng thêm chút đỉnh chắc mẹ con mình ăn sinh nhật cùng một ngày rồi. Mà không sao, mẹ tin vào định mệnh, vào ý trời, ông trời quyết định cho con sanh ra ở thời khắc nào tức ông trời đã cho con một lá số tử vi có cãi cũng không được.
 

 
Lúc cô hộ lý mang con ra mẹ cứ ngắm nhìn con suốt, con của mẹ đây sao, con của mẹ bằng da bằng thịt đây ư? Mẹ mừng vì nhan sắc con hơn mẹ rất nhiều lần, mẹ mừng vì dù thời kỳ mang thai của mẹ cũng có nhiều trở ngại nhưng con của mẹ nặng 3,1 kg dẫu sanh non tận một tháng. Ba ngày sau, mẹ con mình xuất viện trong nỗi hân hoan của bà ngoại, lẽ ra là như thế nếu phút chót mẹ không yêu cầu khám yêu cầu cho con. Bác sĩ báo con bị vàng da, phải mang đi hấp điện, mẹ khóc, mới sanh mà khóc, vì khi không mẹ phải nằm đó một mình còn con thì nằm trên phòng hấp điện. Mẹ khóc vì mẹ không được ẵm bồng con như bao bà mẹ khác, mẹ bị hội chứng tê cứng tay và cổ tay khi mang bầu. Căn bệnh chèn đốt sống cổ biến chứng xuống tay làm tay mẹ yếu hơn rất nhiều. Mẹ không đủ sức ẵm con dù là bồng con cho bú… Có đôi lúc mẹ bất lực và mong thời gian sau sẽ khỏi. Xuất viện về nhà đúng 20 ngày, con nhập viện Nhi đồng tiếp, xét nghiệm một xấp, bao gồm cả chọc tủy để tìm bệnh cho con. Mà chọc tủy là thế nào con biết không, họ dung một cái kim chọc vào xương sống của con để xét nghiệm tìm virus viêm màng não. Mẹ chỉ biết khóc khi con mẹ khóc tê tái, khóc ngất khi bị chọc tủy, là ba tiếng nằm bất động không được bế lên, không được trở mình…
 
Và cuối cùng chúng ta cũng vượt qua con gái à, mẹ không biết mẹ đã khóc, đã cắn răng tự nhủ hàng trăm lần, là tủi nhục khi mẹ cầm tờ khai sinh con chỉ có phần tên mẹ và tên cha bỏ trống… Thời điểm đó, mẹ biết con đường mẹ đi từ đây sẽ gian nan lắm. Gian nan vì mẹ vừa phải làm cha, làm mẹ, sự cố gắng của mẹ phải gấp trăm lần, ngàn lần, mẹ gồng lên như một người đàn ông, mẹ phải vượt qua những vụn vặt rất đời thường, những tủi thân của người phụ nữ chưa chồng mà có con, những đêm mất ngủ vì chăm con, những ngày cứ quần quật lên với con, rồi những bối rối lúng túng khi lần đầu làm mẹ còn thiếu kinh nghiệm. Mẹ từ một người phụ nữ đôi lúc cũng ham vui với bạn bè nay mẹ chỉ biết con, chăm con, thương con mà thôi… Làm mẹ là thế đó con à, làm mẹ thì phải biết hy sinh cho con, và mẹ cảm thấy mọi sự cố gắng của mẹ dường như được đền đáp xứng đáng. Vì con của mẹ cho đến hôm nay đã tròn 6 tháng rồi, càng lớn càng xinh đẹp, càng ngoan và càng quấn mẹ. Dù hôm nay con mắc căn bệnh trào ngược thực quản, mẹ phải thức chăm con kỹ hơn, cho con ăn cũng ít hơn những đứa trẻ khác đi chăng nữa, dù mẹ có thức hàng trăm đêm đi chăng nữa đổi lại chỉ cần thấy con mỉm cười trong giấc ngủ, mẹ cũng đã an lòng. Con đường này mẹ đi hoàn toàn không cô đơn con gái à, vì mẹ biết kể từ đây, mẹ đã đồng hành cùng con. Cuộc đời mẹ có ý nghĩa biết bao vì có con bên cạnh, hãy làm động lực cho mẹ bước tiếp con đường này con nhé.

Mẹ yêu con!

Chia sẻ