Ngoại tôi
Thời trẻ ngoại cao gầy, trắng trẻo, mái tóc dày đen nhánh thơm ngát hương bưởi. Tôi cũng thích rúc vào tóc ngoại để hít hà cái hương vị ngọt ngào còn đọng lại.
Những buổi sáng cuối thu được ngoại dắt tay ngoại trên con làng quanh co, khúc khuỷa đến chợ sớm thật là đẹp. Con đường có tiếng chim ca, gió đùa lá rì rào, có mùi rơm vương lại dìu dịu. Cuộc sống như có phép màu. Rồi mỗi sáng được ngắm nhìn ngoại vấn mái tóc dài quanh khăn mỏ quạ, mái tóc chỉ còn màu trắng tinh như cước nhưng đầy sức sống và ngan ngát mùi hương.
Ngoại kể cho tôi nghe về ông và mối tình thủy chung 40 năm của ngoại. Lúc ấy, ngoại đẹp nhất làng, cái đẹp căng tràn sức sống của người con gái đôi mươi đã hút biết bao ánh mắt chàng trai khỏe mạnh. Cụ tôi buộc ngoại chọn một anh gia thế giàu có nhất để làm lễ hỏi nhưng ngoại nhất quyết khước từ.
Cuộc đời ngoại cứ lầm lũi trôi qua bởi những ngày đầu tắt mặt tối nơi đồng ruộng, lưng còng với những gánh hàng rong. Cho đến khi mẹ tôi lấy chồng, lưng ngoại chẳng biết tại sao đã ngả rạp cả xuống. Nhiều lần, nhìn thấy ngoại tôi cứ nắn nắn cái phần lưng bị ngả xuống hỏi: “Ngoại có đau không? Khổ thân ngoại quá!”
Không hiểu sao lúc ấy ai cũng cười, cười vì cái sự chân thật của tôi.
Rồi mẹ tôi rời bỏ cõi đời khi tôi tròn 6 tuổi. Bố chọn một người đàn bà trẻ hơn. Còn tôi, dọn về ở với ngoại như một sự sắp đặt...
Đến bây giờ, tôi vẫn thầm cảm ơn những tháng ngày cùng ngoại ra đồng bắt cua, bắt ốc, những khi cùng hái rau đem bỏ chợ, cùng đan khăn và cùng nuôi lợn. Ngoại đã thương yêu tôi bằng tình yêu của cả bố và mẹ, thứ tình yêu nhẹ nhàng và mãnh liệt mà phải là người may mắn lắm tôi mới có được.
Ngoại dẫn tôi đi tìm trường, dẫn tôi đi học thêm và chờ cho tôi ngủ. Ngoại chong đèn mỗi tối cho tôi bi bô đọc truyện ngoại nghe. Tôi còn dạy được ngoại viết tên của chính ngoại. Ngoại biết và vui lắm!
Cuộc sống cứ trôi qua êm đềm như thế nếu không có một ngày bố và dì đón tôi lên coi em nhỏ dì vừa đẻ. Cuộc sống của tôi bước sang một trang khác, đầy những hận thù và toan tính.
Tôi sợ cái cảm giác bị bỏ ra rìa, sợ cái nhìn của bố đẻ mình khi mình mắc lỗi, sợ cái cách bênh vực giả tạo của dì... Tôi sợ tất cả những gì thuộc về thế giới ấy. Hầu như đêm nào tôi cũng khóc nhớ ngoại, nhớ cái mùi hoa bưởi ngan ngát tỏa ra từ tóc ngoại, nhớ ánh mắt, nụ cười, nhớ những câu nói quen thuộc của ngoại...
Ngày tôi tốt nghiệp đại học, ngoại cũng không thể đến dự. Bố nói ngoại bị lòa rồi, đi lại rất khó khăn. Hàng tháng bố nói vẫn gửi tiền về cho ngoại nhưng tôi không tin điều đó. Tôi vẫn nhớ và thương ngoại nhưng dường như tình thương ấy cứ vơi dần theo thời gian, theo vòng quay nghiệt ngã của cuộc sống.
Vậy mà, hôm nay chính ngoại đã gọi điện cho tôi. Đầu máy của một vùng đất xa xôi buồn bã nói:
- Con à, dạo này con khỏe không? Lâu rồi không về thăm ngoại, ngoại nhớ con lắm...!
Tôi chưa kịp trả lời mà ngoại đã nấc lên từng tiếng.
Tay tôi đang ôm đầy hoa hồng, những bó hoa của biết bao chàng trai đương mời gọi, tán tỉnh. Có lẽ chưa bao giờ ngoại được nhận những bó hoa như thế trong chính cuộc đời mình.