Điều tuyệt vời mẹ tận hưởng cùng con trên đường đi học về
Sau giờ làm việc, tôi mong ngóng giờ đón con không khác gì lũ trẻ mong được đi chơi, bởi vì, rất nhiều điều tuyệt vời đang chờ đợi chúng tôi trên đường đi học về.
Rất nhiều người lớn chúng ta có một thói quen “xấu và lười” ấy là đi đâu, dù là mấy trăm mét đi đón con ở nhà trẻ gần nhà cũng phải leo lên xe máy để “tiết kiệm thời gian” thay vì đi bộ. Thế nhưng, mấy phút đồng hồ mà chúng ta tiết kiệm được lại chính là những phút giây quý giá ở bên con, phút giây ta có thể tạm sống thư thả cho riêng mình mà chúng ta đánh mất. Và vì cha mẹ không có thói quen đi bộ nên cũng không thể mong các con có thói quen tốt cho sức khỏe và rất thân thiện với môi trường này.
Tôi cũng từng lười như vậy, cho tới khi cả 2 cô con gái nhỏ của tôi cùng đi nhà trẻ. Trường con học cách nhà khoảng 500m, trước đây, cứ mỗi lần đi đón con là tôi lại leo lên xe máy phóng vù một phát đến trường, rất nhanh và tiện. Nhưng từ hồi cả bé gái thứ hai được 18 tháng tuổi, bắt đầu đi học cùng chị, tôi không dám đi xe máy đón con nữa vì không thể xoay xở cùng lúc cả chiếc xe và 2 đứa con nghịch như giặc của mình. Tôi quyết định đi bộ đón con, nhân tiện tập thể dục luôn.
Trên đường đi học về, cô gái nhỏ của mẹ nhặt lá và cành khô để làm thịt xiên nướng bán vỉa hè. (Ảnh: Mẹ Cam Dừa)
Hóa ra, việc đi bộ đón con, rồi cùng lũ trẻ “la cà” mỗi buổi chiều chính là khoảng thời gian tôi cảm thấy bình yên và hạnh phúc nhất trong ngày. Mỗi ngày, trên con đường về nhà, lũ trẻ lại phát hiện ra một điều thú vị nào đó. Có hôm, cả 3 mẹ con sẽ ghé vào một ngôi nhà ven đường có khu vườn rộng thả mấy con gà, lũ trẻ sẽ sà vào gọi í ới “gà ơi” rồi đua nhau “nói chuyện” với mấy con gà trống, gà mái đang loay hoay mổ thóc.
Có hôm, bọn chúng lại phát hiện ra nhảy nhót trên nóc cái bể nước to trữ nước của khu chung cư thật là thú vị. Nhảy chán, chúng có thể nhặt những chiếc lá long não rụng, xiên vào que và chơi trò “bán thịt xiên”. Có những hôm 3 mẹ con đi bộ tắt qua công viên nhỏ, bọn trẻ sẽ hái đầy tay những bông hoa lau mọc phất phơ trong bụi cỏ hay một bông hoa dại tím và gài lên tóc nhau…
Cứ thế, quãng đường đi bộ thường ngày có vẻ dài, bọn trẻ đi một lúc là chán, là đòi bế, bây giờ trở nên cuốn hút lạ thường. Không ai đòi bế nữa, thỉnh thoảng có ai đó kêu mỏi chân thì sẽ được động viên “đi nhanh còn đến bể nước nào”.
Đi bộ vận động, ngó chỗ này nghiêng chỗ nọ, bọn trẻ về nhà uống nước ừng ực, chưa đến giờ cơm là đã kêu đói inh ỏi, đến bữa ăn thay vì lười chờ bố mẹ xúc hộ được thìa nào hay thìa ấy như trước thì tự xúc vèo cái xong bữa ăn, đêm ngủ ngáy pho pho mẹ chưa kịp ru.
Thế là bây giờ mỗi ngày, sau giờ làm việc, tôi mong ngóng giờ đón con không khác gì lũ trẻ mong được đi chơi. Đó là lúc tôi có thể dạo bước trên con đường sát công viên, mắt “láo liên” tìm xem có điều gì hay ho, hấp dẫn trên đường để còn chỉ cho bọn trẻ. Còn bạn, bạn có sẵn lòng để xe máy ở nhà, và cùng con đi bộ một chốc?!