Đi để học làm mẹ

Theo SGTT,
Chia sẻ

Thuở 28 tuổi, chuyện lập gia đình và có con cực kỳ mơ hồ trong tôi. Năm đó, còn nhớ khoảng cuối năm, tiết trời cũng man mát lành lạnh như bây giờ, bạn tôi mới ly dị và quyết định mang hai thằng con trai, năm tuổi và ba tuổi đi du lịch Quy Nhơn.

Tôi, chẳng vì cớ gì của bản thân, cũng quyết định đi theo nó, chỉ vì không hiểu nó sẽ quần quật “đánh vật” với hai thằng nhóc cực kỳ nghịch kia thế nào. Năm đó bão về muộn, cuối năm rồi mà vẫn còn bão rớt, chúng tôi vui chơi được hai ngày thì nghe tin bão đang tiến thẳng vào Quy Nhơn. Máy bay huỷ chuyến, tôi lao ra ga tàu hoả, may còn mua được hai tấm vé giường nằm quay lại Sài Gòn. Ngoài cửa sổ toa tàu mưa như trút nước, cái đứa quen sống tiện nghi là tôi không khỏi lo lắng liệu có đoạn nào đường ray bị mưa bão phá hỏng, tàu liệu có phải dừng giữa chặng hay không. Ba mẹ con đứa bạn chẳng mảy may thắc thỏm, chúng nó cứ bi bô nói chuyện, đọc sách, chơi đùa, cấu chí nhau cho đến lúc tàu về tới ga Sài Gòn. Sau này tôi cũng chẳng nhớ đến chuyến đi đó nhiều vì có quá nhiều chuyến đi khác trôi qua. Chỉ đến khi tôi có Búp, và đi chơi với nàng.

Năm 31 tuổi, tôi được làm mẹ, bỏ qua một tháng đầu tiên stress vì quá nhiều khuyên nhủ, đe doạ, chia sẻ, lời ra tiếng vào… Tôi nuôi Búp theo cách của tôi. Búp tròn một tháng, tôi đeo Búp tòn ten trước bụng đi chơi nghênh ngang quanh khu nhà dưới trời 13oC của mùa đông Hà Nội. Búp tròn sáu tháng tuổi, tôi lôi xềnh xệch bố con nhà Búp lên máy bay. Điểm đến là Quy Nhơn. Trước khi đi lại quá nhiều lời răn dạy, không thiếu những cái lắc đầu ngán ngẩm cách nuôi con của tôi, ai cũng lo Búp nhỏ bé, không đi máy bay được, không nên đi chơi xa… Ngoài miệng thì tôi gạt hết mọi ngăn trở đấy, nhưng trong lòng tôi cũng lo ngay ngáy. Nào là Búp đi máy bay có bị ù tai không, vì tôi đã chứng kiến (và chịu đựng) quá nhiều lần các bé bị ù tai khóc lóc đến thảm mỗi lần máy bay cất và hạ cánh. Nào là Búp đi xa thế (một tiếng ôtô từ nhà lên Nội Bài, gần hai tiếng máy bay, thêm hơn một tiếng nữa ôtô từ sân bay Quy Nhơn về thành phố) có bị mệt không. Nào là Búp có chịu ăn đồ ăn lạ không, Búp có chịu được sự thay đổi thời tiết không (Hà Nội thì chưa hết lạnh, Quy Nhơn thì nóng rần rần)… Lo nhiều thứ lắm. Đến nỗi một mình Búp hẳn một cái vali bự tổ chảng quần áo và tư trang. Thêm một cái thùng đồ ăn thức uống. Nhìn mà hãi, chả bù cho cái đứa tôi đi du lịch một mình chỉ một cái vali carry-on giải quyết mọi thứ hầm bà lằng cho một chuyến nghỉ mát.
 

Và lên đường

Và ngược lại với hết tất cả nhưng lo lắng đắn đo của mọi người và tôi, Búp chứng tỏ một điều rằng “trẻ con có khả năng thích nghi tốt hơn người lớn”. Búp ăn ngon hơn, ngủ ngoan hơn ở nhà. Búp tòn ten trước bụng tôi, thích thú ngó nghiêng những nơi chốn tôi địu ẻm tới. Búp chẳng ngại nắng, cũng không sợ gió, ẻm quậy tưng bừng trong hồ bơi (vì quá rộng so với cái chậu tắm ở nhà), rồi thò tay hớt nước biển uống thun thút (vì vị mặn). Búp chả cần đồ ăn sẵn tôi chuẩn bị ở nhà, cháo cá, cháo tôm khách sạn nấu, với vị ngòn ngọt đặc trưng của miền Trung, hay bánh mì, bánh bao khách sạn cung cấp, ẻm ăn tuốt, sung sướng, thèm thuồng. Búp bơi lội sung sướng rồi lăn quay ra ngủ, da Búp rám nắng, mặt Búp hớn hở. Gần một tuần được ở bên cạnh bố mẹ, thức dậy bên cạnh bố mẹ (dù chỉ là cái cũi đặt cạnh giường), ăn uống vui chơi cùng bố mẹ, Búp khoái chí lắm, chả bù ngày thường mở mắt ra là bố mẹ đã đi làm đến tối mịt mới về. Gạt hết công việc, điện thoại, email…sang một bên, tôi cũng cảm nhận sâu sắc hơn sợi dây thiêng liêng gắn kết với Búp, sợi dây mà ba năm trước khi chứng kiến ba mẹ con đứa bạn, tôi đã không thể hiểu.

Đi chơi về cả nhà đến xem, cả nhà ngưỡng mộ. Hình như từ đó bớt hẳn những góp ý, trách móc về việc nuôi con của mẹ Búp. Mà những hỏi thăm, xin kinh nghiệm, ý kiến của những người bạn lần đầu làm mẹ nhiều hơn. Tôi vẫn luôn nói đùa với bạn bè, rằng khi tụi nhỏ dưới 24 tháng thì tranh thủ đi chơi cho thật nhiều, vì vé máy bay chỉ có 10%. Thật ra chỉ khi ta rứt ra khỏi những lo toan thường ngày của cuộc sống, thoát khỏi ồn ào bụi bặm của phố phường thành thị, và dành toàn bộ thời gian cho con cái, ta được sống nhiều hơn, được yêu thương và biết yêu thương nhiều hơn, và được học cách làm mẹ tốt hơn.

Tôi viết bài này trong khi đang tất bật chuẩn bị vali cho chuyến đi Hong Kong đón Giáng sinh lần thứ hai của Búp, và tôi cũng vừa nhận được visa Hoa Kỳ của cả gia đình sáng nay, để hè năm sau, sẽ là nguyên một tháng chỉ dành cho Búp, để tôi được học cách làm mẹ từ con.

Chia sẻ